Trước mười tám tuổi, tôi là một người không biết mình muốn gì, lúc
đó hàng ngày tôi cứ theo bạn học hát hò, khiêu vũ trong trường nghệ
thuật Chiết Giang. Thi thoảng có đạo diễn đến tìm tôi đóng phim, tôi bèn
rất hưng phấn đi quay, bất kể vai diễn cỏn con thế nào.
Nếu
không có lần trò chuyện đó của thầy giáo với tôi, thế thì có lẽ mãi đến
hôm nay, vẫn chẳng có người nào biết Châu Tấn là ai.
Đó là một
ngày của tháng 5 năm 1993, thầy Triệu dạy tôi môn chuyên ngành đột nhiên
tìm tôi trò chuyện: “Châu Tấn, em có thể nói cho thầy biết dự định của
em đối với tương lai không?”
Tôi ngớ ra. Tôi không rõ sao thầy thình lình hỏi tôi vấn đề nghiêm túc như vậy, càng không biết nên trả lời thế nào.
Thầy hỏi tôi: “Em hài lòng với cuộc sống hiện tại chứ?” Tôi lắc đầu.
Thầy cười: “Nếu không hài lòng chứng tỏ em vẫn còn thuốc chữa. Hiện giờ em thử nghĩ xem, mười năm sau em sẽ như thế nào?”
Giọng nói của thầy rất nhẹ nhàng, nhưng rơi vào cõi lòng tôi lại biến
thành nặng trĩu. Trong đầu tôi lập tức bắt đầu gió giục mây vần. Trầm
mặc hồi lâu, tôi nhìn mắt thầy, chợt nói một cách rất kiên định: “Em
mong rằng mình của mười năm sau trở thành nữ diễn viên xuất sắc nhất,
đồng thời có thể phát hành một album nhạc thuộc về mình.”
Thầy hỏi tôi: “Em xác định rồi chứ?”
Tôi chầm chậm cắn chặt môi trả lời: “Yes”, mà còn kéo dài giọng.
Thầy nói tiếp: “Tốt, nếu em xác định rồi, chúng ta hãy đem mục tiêu này
tính ngược trở lại. Mười năm sau, em 28 tuổi, lúc đó em là một ngôi sao
lớn nổi tiếng khắp nửa vòm trời, đồng thời đã ra một album.”
“Thế thì lúc em 27 tuổi, ngoài nhận đóng các thể loại phim của các đạo
diễn khác nhau, chắc chắn còn phải có một tác phẩm âm nhạc hoàn chỉnh,
có thể đưa cho rất nhiều rất nhiều công ty đĩa hát nghe, đúng không?”
“Lúc 25 tuổi, trên sự nghiệp diễn xuất em phải không ngừng học tập và
suy ngẫm. Ngoài ra về phương diện âm nhạc nhất định phải có tác phẩm rất
hay bắt đầu thu âm.”
“23 tuổi phải tiếp nhận các kiểu bồi dưỡng và huấn luyện, bao gồm về âm nhạc và về hình thể.”
“Lúc 20 tuổi phải bắt đầu soạn nhạc, viết lời. Về phương diện diễn xuất phải nhận đóng vai diễn lớn một chút.”
Lời thầy nói rất thoải mái, nhưng tôi lại cảm thấy một nỗi sợ hãi. Suy
luận tiếp như thế, tôi nên lập tức bắt tay chuẩn bị vì lý tưởng của
mình, thế nhưng hiện giờ tôi lại chẳng biết gì cả, chưa từng nghĩ gì cả,
vẫn vô cùng đắc ý với những vai diễn như tiểu nha hoàn tiểu vũ nữ. Tôi
cảm thấy có một áp lực lớn mạnh đột nhiên nhắm mình ập tới.
Thầy
bình tĩnh cười nói: “Châu Tấn, em là một mầm non tốt, nhưng em thiếu quy
hoạch về nhân sinh, tản mạn và hỗn loạn. Thầy hy vọng lúc rảnh rỗi em
có thể thử nghĩ về mình của mười năm sau, rốt cuộc muốn sống cuộc sống
ra sao, rốt cuộc muốn thực hiện mục tiêu thế nào. Nếu em đã xác định mục
tiêu, thế thì mong rằng em bắt đầu làm ngay từ bây giờ.”
Một năm
sau, tôi đã tốt nghiệp trường nghệ thuật, bắt đầu từ hôm ấy lời thầy
dạy vẫn luôn khắc sâu nơi đáy lòng tôi: thử nghĩ về mình của mười năm
sau. Đúng thế, khi tôi ý thức được đây là một vấn đề, tôi phát hiện cả
con người tôi đều đã thức tỉnh.
Sau khi tốt nghiệp, tôi bận rộn
nhận đóng các bộ phim truyền hình đủ thể loại. Tôi trước sau ghi nhớ,
mười năm sau tôi phải là ngôi sao thành công nhất, do đó tôi bắt đầu rất
nghiêm túc chọn lọc vai diễn. Sau đó tôi đã quay “Lúc ấy hoa nở”, đã
quay “Đại Minh Cung Từ”, tôi dần dần được mọi người đón nhận, cũng từ từ
nếm được niềm vui của thành công.
Tháng 4 năm 2003, vừa khéo
tròn mười năm sau cuộc trò chuyện giữa thầy giáo và tôi, tôi không biết
đây là ngẫu nhiên hay tất nhiên, tôi thật sự đã có album đầu tiên thuộc
về mình - “Mùa hè”. Kỳ thực bạn cũng giống như tôi vậy. Nếu bạn có thể
kịp thời hỏi bản thân một câu: “Mười năm sau mình sẽ như thế nào?”, bạn
sẽ phát hiện, cuộc đời của bạn sẽ bất tri bất giác phát sinh biến hóa.
Thời khắc nghĩ về mình của mười năm sau, bạn sẽ càng đi càng gần về phía
mộng tưởng của mình.
(Châu Tấn)
No comments:
Post a Comment