4.11.14

Ấm lạnh

Rất nhiều lúc, tình người ấm lạnh, là vì chỉ có thể làm được như vậy.

Ai nấy có gia đình và công việc cần chăm lo, thường ngày hóa đơn bay đến tới tấp, làm được thu chi cân bằng, thông thường đã mồ hôi đầm đìa.

Đãi bôi với sếp, đồng nghiệp, bạn bè thân thích, gắng hết sức vẹn toàn mọi mặt, cần phải có biết bao tinh lực, vì vậy khi bạn bè di dân, sếp tổng về hưu, đồng nghiệp cũ thất ý, nếu chúng ta thăm hỏi không chu đáo, xin thông cảm thứ lỗi cho.

Đồng thời, chúng ta cũng phải thể tất cho người khác, làm sao có thể yêu cầu thân bằng cố hữu mỗi tuần viết một lá thư gửi đến bờ bên kia của Thái Bình Dương.

Bận rộn các việc lặt vặt tới mức không thở nổi, chỉ riêng đưa đón con đi học đã phải đi về bốn lần, đôi lúc cơ thể không khỏi có chút đau ốm, gượng cười bảo: “Làm đến trắng mắt ra.”

Mọi việc của bạn cũ phương xa đều thương mà chẳng giúp được gì, tin vui, chỉ biết mừng vì may mắn; chuyện buồn, chẳng qua than thở một tiếng.

Người ở bờ bên kia đám cưới, sinh con, mắc bệnh, thậm chí qua đời, đều quá đỗi xa xôi, thế nhưng từng lời nói cử chỉ năm xưa vẫn rành rành trước mắt, ghi mãi trong lòng.

Thi thoảng cùng bạn bè ở đây nhắc đến những chuyện trước kia, mọi người đều cúi đầu mỉm cười, dần dà muốn khóc, tuy rằng thông tin phát triển, nhưng có chút ít còn hơn không, sao bằng mặt đối mặt, nụ cười đáp lại nụ cười.

Đừng nói trả lời thư, có lúc ngay cả xem thư cũng phải đợi đến khi đêm khuya người vắng mới có thể đọc kỹ, bỗng chợt ngẩng đầu, nhìn thấy một vầng trăng sáng, ánh trăng bàng bạc tuôn chảy xuống đất, mong rằng mọi người đang ngắm cùng một vầng trăng.

(Diệc Thư)

No comments:

Post a Comment