Đầu tiên, tôi mong rằng bầu không khí của hôm nay đừng quá nghiêm
túc, vì tôi đã xem rất nhiều kỳ của chương trình, đều nói đến một số vấn
đề khá nặng nề, sau đó câu hỏi đưa ra giống như là mệnh đề cả đời của
bạn vậy. Tuy nhiên, tôi nói trước với các bạn, hy vọng các bạn dành cho
tôi những tràng pháo tay cổ vũ.
Tôi tên là Lưu Đức Hoa. Tôi không biết các bạn bắt đầu nhận biết Lưu Đức Hoa từ đâu?
Trước hết tôi muốn kể một chút về câu chuyện của bản thân tôi. Rất
nhiều người hoàn toàn không biết Lưu Đức Hoa từ đâu ra. Bạn biết không?
Tôi từ đâu ra? Năm 1961 tôi chào đời ở một vùng nông thôn, nơi đó gọi là
Đại Bộ, một chốn rất đỗi xưa cũ của Hồng Kông. Quả thật thuở bé tôi
phát giác tôi rất giàu có, nhà tôi có chim công, nhà tôi có hơn hai trăm
con lợn, có chim bồ câu đếm không hết, chúng tôi còn có rất nhiều đất
đai. Tôi đã thấy cơ man những thứ mà các bạn nhỏ chưa từng thấy, từ bé
tôi đã biết có ti vi, từ bé tôi đã biết có băng cassette, tôi từng thu
thập vô khối đồ vật tốt.
Vào năm tôi sáu tuổi, bố tôi đưa tôi từ
nông thôn lên thành phố, bố hy vọng chúng tôi có thể tiếp xúc một chút
với thế giới bên ngoài. Kết quả ông nội tôi không vui, ông nội cứ cảm
thấy bố tôi không phải là một đứa con ngoan, nên khi gia đình chia gia
sản, bố tôi không có phần.
Bắt đầu từ lúc đó, tôi đã sống ở một
nơi gọi là Núi Kim cương trong thành phố. Nơi ấy có rất nhiều người
nghèo túng sinh sống, nơi ấy toàn là nhà gỗ. Vì sao nó gọi là Núi Kim
cương, là vì tất cả mọi người sống ở đó đều mong mỏi nơi mình sống tương
đối cao cấp một chút, cho nên đã đổi thành cái tên Núi Kim cương này.
Bố tôi là nhân viên phòng cháy chữa cháy, nhưng bạn biết không? Vì là
nhà gỗ, mỗi ngày chúng tôi đều đối mặt với khả năng bị hỏa hoạn, mỗi
ngày chúng tôi đều phải nhớ kỹ chứng minh thư của mình để ở đâu, ngộ nhỡ
có hỏa hoạn, chúng tôi phải nhanh chóng vào lấy chứng minh thư chạy
ngay.
Kết quả thật sự có một hôm, năm đó tôi khoảng mười một
tuổi, do gặp hỏa hoạn nên gia đình tôi phải dời đi. Chúng tôi rời khỏi
nơi mình ở, sau đó đã đợi rất lâu, đợi chừng một năm, bố tôi đưa chúng
tôi đến sống trong một căn nhà dựng tạm do Chính phủ cấp. Rồi lại đợi
tầm một năm, chúng tôi đổi đến một căn nhà gạch, sống tại đó. Mỗi một
ngày mỗi một ngày, vì cuộc sống của mình, chúng tôi đã làm rất nhiều
việc khác nhau.
Mãi đến năm 1980, tôi tham gia khóa đào tạo, một năm sau, tôi biểu hiện rất xuất sắc, kết quả tôi đã ký hợp đồng với TVB.
Qua một đoạn đơn giản này, hy vọng các bạn có thể tìm hiểu một chút,
cảm nhận một chút về quá khứ của tôi. Hôm nay tôi đã làm một việc mà
trước giờ tôi chưa từng làm, tôi chưa bao giờ căng thẳng đến thế, tôi
thật sự đã nghĩ rất lâu, tôi được mời đến làm một việc mà xưa nay mình
chưa từng làm, tôi có thể đem đến cho các bạn những gì, tôi thật sự đã
nghĩ ngợi rất nhiều.
Tôi có một câu muốn hỏi các bạn, hôm nay các bạn cảm thấy Lưu Đức Hoa có thành công hay không?
Lưu Đức Hoa là một nghệ sĩ được tất cả giới truyền thông thần thánh
hóa, bảo rằng anh ta cần cù, anh ta cố gắng, anh ta không làm chuyện
xấu, anh ta có thể không ăn, không ngủ, không uống, chỉ hít thở thôi đã
sống đến năm mươi hai tuổi. Nhưng hôm nay tôi thật sự vô cùng hy vọng
phơi bày trước mặt mọi người một cách hết sức chân thực. Thật ra tôi là
một người bình thường, tôi cũng sẽ căng thẳng, bởi vì kể chuyện kể đến
lúc tâm trạng không ổn định lắm, tôi cũng sẽ xuất hiện một số tình huống
nói không được hay.
Nhưng hôm nay tôi muốn chia sẻ một chút với các bạn ở đây, Lưu Đức Hoa thật sự là như thế nào.
Tôi chia sẻ với các bạn về thất bại của tôi, được không?
Năm 1981, tôi vừa bước vào một khóa đào tạo diễn viên. Lúc đó tôi đã có
một cô bạn gái, bên nhau hơn ba năm rồi. Tôi cho rằng tôi là đàn ông
thì phải có trách nhiệm, do đó tôi đã dốc hết sức làm rất nhiều việc
trong khóa đào tạo của mình, không chỉ bắt đầu từ 9 giờ sáng mà đến tối
mịt tôi vẫn phải tập luyện vũ đạo, nhào lộn, rất nhiều rất nhiều việc.
Đột nhiên có một hôm tôi nhận được một cú điện thoại, chính là cô bạn
gái mà tôi đã bốn tháng không gặp gọi đến, cô ấy bảo tôi: “Anh có thể ra
ngoài một lát không?” Tôi đáp: “Vì em anh nhất định ra.” Kết quả tám
tiếng đồng hồ sau, tôi mới hẹn được cô ấy.
Cô ấy đã hẹn tôi ở
một nơi vô cùng lãng mạn của Hồng Kông, nơi ấy là đỉnh núi, từ đó nhìn
xuống, bạn sẽ thấy một Hồng Kông tuyệt đẹp.
Nhưng ngay khi tôi
còn chưa có cơ hội hưởng thụ cảnh sắc này, cô ấy đã nói với tôi: “Chúng
ta chia tay đi.” Lúc đó tôi thắc mắc vì sao, tôi đâu có làm sai chuyện
gì, song trước khi tôi giải thích, cô ấy đã bỏ đi.
Tôi một mình
đứng trên đỉnh núi vô cùng lãng mạn, tôi chậm rãi đi xuống núi, từng
bước từng bước đi đến trạm xe buýt. Sau đó tôi đợi mãi, đợi mãi bên trạm
xe buýt. Một chiếc xe đi qua, hai chiếc xe đi qua, ba chiếc xe đi qua,
tôi tìm một chiếc xe không có nhiều người lắm, bước lên.
Tôi
ngồi ở hàng ghế sau cùng, tôi cứ nghĩ mãi, vì sao kết quả lại như vậy?
Xe chạy về phía trước, nước mắt của tôi cứ bay về phía sau, bạn biết
không? Nước mắt cứ đập trên ô cửa kính. Đằng trước chỉ có vài người, họ
còn chưa quay đầu lại, tôi đã lau khô nước mắt, sau đó khi thấy họ nhìn
tôi, tôi liền bảo: Nhìn cái gì? Như vậy đó, mối tình đầu của tôi đã thất
bại.
Vì thất bại này, ngược lại tôi tập trung tinh thần sức
lực vào công việc, kết quả tôi đã đón nhận thành công đầu tiên của mình,
tôi đã có được cơ hội đóng vai nam chính lần đầu tiên, tôi đã thành
công.
Thế nhưng thành công thật sự có rất nhiều loại. Tôi còn
nhớ năm 1985, lúc đó tôi đã quay xong phim “Thần điêu hiệp lữ”, tôi thấy
các anh Thành Long, Châu Nhuận Phát đã phát triển cực tốt trên phương
diện điện ảnh, tôi rất hy vọng có cơ hội đi đóng phim điện ảnh.
Thế nên tôi liền đề nghị với Công ty: “Tôi có thể mỗi năm đóng một bộ
phim truyền hình, thời gian còn lại cho tôi đóng phim điện ảnh hay
không?” Họ trả lời: “Không được.” Tôi thật sự phải lựa chọn, tôi đã lựa
chọn không ở lại TVB.
Lúc đó có cả đám người đã nói với tôi:
“Lưu Đức Hoa, lựa chọn này của anh quá thất bại rồi.” Nhưng sự lựa chọn
của mỗi cá nhân xuất phát từ nội tâm của người đó, tôi cứ đi theo phương
hướng của mình, đi mải đi miết, kết quả tôi gặp được phim “Nội tình
pháp luật”, tôi gặp được phim “Vượng Giác Ca môn”, tôi gặp được phim
“Thiên nhược hữu tình”.
Kết quả cùng một đám người đó lại nói:
“Ôi chao, Lưu Đức Hoa, lựa chọn năm đó của anh quá thành công rồi.” Kỳ
thực thành công do ai định đoạt, chẳng ai biết cả, nhưng bạn phải nhớ
rằng, thành công không phải chỉ có một phương pháp.
Tôi rời khỏi
TVB, khi tôi không ngừng vật lộn ở bên ngoài, có một người ở lại đài
truyền hình, người đó chính là Lương Triều Vỹ, thành tựu của anh ấy hôm
nay ai ai cũng nhìn thấy cả.
Do đó nhất định phải ghi nhớ, tìm
một sự thành công thích hợp nhất với bản thân, ngàn vạn lần đừng copy
bừa bãi tiền lệ thành công của người khác, nhất định phải suy nghĩ rõ
ràng. Kinh Kha, bạn biết chứ? Y hành thích vua Tần, thành công hay thất
bại? Tần Vương, y thống nhất thiên hạ, thành công hay thất bại? Bạn muốn
làm người nào? Thật sự, thành công không phải do bản thân định đoạt, mà
do lịch sử định đoạt.
Cũng đồng dạng, những người thích tôi
sẽ cảm thấy tôi vô cùng thành công, vì sao? Vì sự nghiệp của tôi cực kỳ
mỹ mãn, gia đình của tôi rất mực hạnh phúc. Họ nói tôi là thành công
trong thành công, đúng vậy không?
Những người không thích tôi
lại bảo, sự nghiệp của gã này, cứ một tác phẩm hay một tác phẩm dở, phim
này ăn khách, phim kia ẩm ương, gã chỉ nhờ vận may mà thôi. Vì hư vinh,
gã bỏ bê gia đình, hết thảy người nhà của gã đều sống trong buồn phiền.
Họ nói tôi là thất bại trong thất bại.
Với tôi những điều
đó không quan trọng, tôi cảm thấy người hiểu tôi nhất định sẽ biết. Tôi
sợ gì, tôi sợ thua thiệt gì chăng? Không tranh, đó là một kiểu từ bi;
không nghe, ấy là một thứ trí tuệ. Đến đây, tôi kể với các bạn một câu
chuyện.
Tôi có một người bạn rất thân, anh ấy cứ bảo tôi: “Tớ
rất thích Phạm Băng Băng, làm phiền cậu giới thiệu cho tớ làm quen.” Tôi
đáp: “Xin lỗi, Lưu Đức Hoa tớ không làm chuyện mai mối này.” Tôi không
biết vì sao, có một hôm anh ấy cho tôi biết, anh ấy đã quen Phạm Băng
Băng, còn hẹn cô ấy ra nước ngoài du lịch. Kết quả tôi hỏi: “Thế nào?”
“Tớ đã thành công một nửa.” Tôi nói: “Lợi hại vậy, rồi sao nữa?” “Tớ đã
đi, cô ấy không đi.”
Năng lượng tích cực rất quan trọng, phải ôm
ấp chúng mà sống! Tôi luôn cảm thấy loại tâm thái này quá tốt, chúng ta
nên dùng một thứ năng lượng hết sức lạc quan, hết sức tích cực để đối
mặt với tất thảy mọi chuyện.
Thế nhưng người thành công thông thường sẽ rất khiến người ta chán ghét, đặc biệt chán ghét, tôi gặp quá nhiều rồi.
Họ tự cho là đúng, họ chỉ biết nói với bạn: “Tôi muốn là chính mình
chân thực nhất.” Cứ ngỡ rằng khuyết điểm của bản thân cũng là một phần
của chân thực.
Song tôi cho bạn hay, nếu bạn có linh tính, chúng
ta có thể thông qua cố gắng sau này để sửa đổi khuyết điểm, đến lúc đó,
bạn sẽ là một người vừa thành công lại vừa đáng yêu.
Rất nhiều
người sẽ nói với bạn, chúng ta phải trần trụi đứng trước gương, buổi
sáng hàng ngày đối diện với kẻ trong gương kia, tôi hỏi hắn: “Anh là
ai?” “Tôi là Lưu Đức Hoa.” “Anh có từng phụ bạc bản thân anh không?”
“Anh có từng phản bội bản thân anh không?” “Anh có từng lừa dối bản thân
anh không?”
Mỗi ngày đều hỏi một lần, sau đó tỉnh táo rồi, rõ ràng rồi, rửa mặt thật sạch sẽ, bước ra nở một nụ cười với người nhà của bạn, nở một nụ cười với hàng xóm của bạn, nở một nụ cười với người xa lạ trên phố, nở một nụ cười với những người thất bại kia, đến lúc đó bạn sẽ phát hiện, thế giới này tràn đầy tình yêu thương.
Mỗi ngày đều hỏi một lần, sau đó tỉnh táo rồi, rõ ràng rồi, rửa mặt thật sạch sẽ, bước ra nở một nụ cười với người nhà của bạn, nở một nụ cười với hàng xóm của bạn, nở một nụ cười với người xa lạ trên phố, nở một nụ cười với những người thất bại kia, đến lúc đó bạn sẽ phát hiện, thế giới này tràn đầy tình yêu thương.
Nếu thế
gian này chan chứa tình yêu thương, tất cả mọi người chúng ta cách thành
công còn xa không? Không. Có tình yêu thương, cho dù bạn thất bại, bạn
chạy ra phố, cũng sẽ có người mỉm cười với bạn, họ sẽ động viên khích lệ
bạn. Người thành công trên đời này chắc chắn ít hơn người thất bại.
Bạn hãy nhớ rằng, chỉ cần cả đám người thất bại chúng ta đây đoàn kết,
chúng ta nhất định có thể đọ sức với những người thành công ấy.
Hôm nay tôi thật sự vô cùng may mắn có cơ hội chia sẻ cảm giác này của mình với rất nhiều bạn trẻ ở đây.
Trong tương lai nếu các bạn gặp phải vấn đề gì đó, tôi luôn ở đây, các
bạn mong nhận được lời an ủi hay nụ cười, tôi đều có thể trao cho các
bạn. Nhưng phải nhớ, chăm sóc bản thân thật tốt, mới có tương lai tươi
sáng.
Làm phiền các bạn cho tôi một nụ cười. Làm phiền các bạn
cho tôi tình thương mến. Hôm nay tôi có thể rất can đảm nói với các bạn,
người các bạn nhìn thấy chính là Lưu Đức Hoa chân thực. Xin cảm ơn!
(Lưu Đức Hoa)
If only I had known your blog earlier. <3
ReplyDelete