Thời gian là một quá trình thú vị, bạn mãi mãi không biết nó sẽ thay đổi bạn thế nào.
Nói ví dụ, món ăn từng không thích, rượu không thích, sách không thích
hoặc người không thích, sau đó có một ngày lại yêu thích.
Rượu từng cảm thấy không ngon, có lẽ là lúc đó còn chưa đến đúng thời hạn, có lẽ là thuở ấy vẫn chưa hiểu được ưu điểm của
nó. Nó cũng giống như một quyển sách mà bạn mua về, tiện tay lật vài
trang, cảm thấy không hay, đặt sang một bên. Một vài năm sau, bạn vô
tình cầm lên đọc lần nữa, lại ngạc nhiên trầm trồ, hối hận mình lúc đó
đã bỏ lỡ một quyển sách hay như thế. Mà thật ra, bạn không hề bỏ lỡ.
Điều này cũng giống như cuộc gặp gỡ của hai con người, chẳng sớm một
bước, cũng chẳng muộn một bước, giữa trời đất mênh mông, giữa thời gian
không bờ bến, chính là một khoảnh khắc này.
Có điều, trước khi
gặp nhau và yêu nhau, chúng ta đều phải trải qua một quá trình. Thời
gian cũng là giác ngộ. Bí ẩn từng không giải đáp được, sự việc từng
không nghĩ thông suốt, nỗi lòng từng không thấu hiểu, về sau một ngày nọ
cuối cùng đã vỡ lẽ.
Chẳng hạn, khi còn trẻ, sự lãng mạn mà
chúng ta hướng đến là sở hữu, sở hữu một người rất yêu mình, sở hữu một
cuộc tình ghi lòng tạc dạ. Sau này, chúng ta khao khát sở hữu càng
nhiều, ngoài lời hứa và hẹn hò, còn có ước mơ cùng nhau theo đuổi. Sau
này của sau này, chúng ta mong mỏi có thể vĩnh viễn sở hữu tất cả mọi
thứ tốt đẹp. Sau đó có một ngày, chúng ta nhanh chóng mà triệt để tỉnh
ngộ, lãng mạn là có thể buông bỏ; chỉ có người buông bỏ được mới là kẻ
lãng mạn nhất. Vì sao ngày trước không có loại trí tuệ này? Vì sao ngày
trước không hiểu rõ lãng mạn?
Đừng giận bản thân, lúc ấy, bạn vẫn chưa thấu hiểu.
(Trương Tiểu Nhàn)
No comments:
Post a Comment