Ngày xưa có một anh chàng, nhà có chút tiền, anh quyết định không thi cử làm quan, chỉ đi du lịch.
Ban đầu, phạm vi du lịch của anh chủ yếu là vùng Giang Tô Chiết Giang, như Tử Kim Sơn, Thái Hồ, Phổ Đà Sơn… Sau này càng đi càng dữ, đã đi Nhạn Đãng Sơn, Cửu Hoa Sơn, Hoàng Sơn, Vũ Di Sơn, Lư Sơn…
Nhưng ở đây tồn tại một vấn đề - Tiền.
Nhà du hành khác với đại hiệp ở chỗ, nhà du hành phải tốn tiền, liệt kê ra, đại khái bao gồm các chi phí sau: phí giao thông, phí ở trọ, phí hướng dẫn viên, phí ăn uống, vé vào cửa, nếu nơi nào không tử tế còn có phí chặt chém nữa.
Nhà anh có tiền, nhưng chỉ có chút tiền, không có thật nhiều tiền, là giai cấp trung lưu. Theo tiêu chuẩn ngày nay, một năm đi du lịch một chuyến cũng đủ rồi, nhưng lịch trình du lịch của anh là: một năm nghỉ ngơi một lần.
Ngoài dịp cuối năm anh về nhà chăm sóc cha mẹ ra, quanh năm suốt tháng đều ở bên ngoài, nhưng cứ vi vu như thế mà nhà anh vẫn kham được.
Nguyên nhân rất đơn giản, chẳng hạn phí giao thông, anh không ngồi tàu, cũng không ngồi xe ô tô (muốn ngồi cũng chẳng có), rất ít cưỡi ngựa, phần lớn đi bộ.
Phí ở trọ hoàn toàn không cần, những nơi anh đi, năm xưa đa số đều chẳng có ai đi, đừng nói khách sạn ba sao, ngay đến hắc điếm của Tôn Nhị Nương cũng chẳng có, trong rừng cây, trên vách núi, trải tấm chăn xuống đất, cứ thế đánh một giấc.
Phí ăn uống cũng chẳng có, những nơi anh đi chả có quán cơm nào, mỗi lần trước khi xuất phát anh đều đem theo lương khô, hơn nữa anh nhịn đói rất giỏi, nghe nói có thể nhịn bảy tám ngày, còn uống nước ư, trong núi khắp nơi đều là nước suối.
Vé vào cửa cũng khỏi, năm xưa ai muốn đặt trạm thu vé vào cửa ở những nơi anh đến, thì điều đó chỉ có thể chứng tỏ rằng người ấy còn “ngầu” hơn anh nữa.
Phí chặt chém không có, nhưng bị chém là có khả năng, hơn nữa tương đối trắng trợn, không bao giờ âm thầm tăng giá tính tiền lố, cứ vác đao ra trực tiếp đến cướp. Phải biết rằng, nơi không có vé vào cửa, đương nhiên chẳng có gian thương, nhưng rất có khả năng có kẻ cướp.
Theo khảo chứng, chi tiêu lớn nhất của anh là phí hướng dẫn viên, là một nhà du hành, anh hiểu rất rõ, thứ gì cũng có thể tiết kiệm, nhưng khoản tiền này không thể tiết kiệm, nếu không đi đến lưng chừng núi, đào cái hố cho anh, để anh chui xuống hang, thế là yên nghỉ rồi.
Cứ như vậy, anh chàng gia cảnh không mấy sung túc này, quần áo giản dị, không có tùy tùng, không có hộ vệ, mang theo lương khô, một mình đi khắp núi cao sông rộng, ăn gió nằm sương, không sợ cực khổ, không ngại nhịn đói, một năm chỉ về nhà một lần…
(Đương Niên Minh Nguyệt)
Ban đầu, phạm vi du lịch của anh chủ yếu là vùng Giang Tô Chiết Giang, như Tử Kim Sơn, Thái Hồ, Phổ Đà Sơn… Sau này càng đi càng dữ, đã đi Nhạn Đãng Sơn, Cửu Hoa Sơn, Hoàng Sơn, Vũ Di Sơn, Lư Sơn…
Nhưng ở đây tồn tại một vấn đề - Tiền.
Nhà du hành khác với đại hiệp ở chỗ, nhà du hành phải tốn tiền, liệt kê ra, đại khái bao gồm các chi phí sau: phí giao thông, phí ở trọ, phí hướng dẫn viên, phí ăn uống, vé vào cửa, nếu nơi nào không tử tế còn có phí chặt chém nữa.
Nhà anh có tiền, nhưng chỉ có chút tiền, không có thật nhiều tiền, là giai cấp trung lưu. Theo tiêu chuẩn ngày nay, một năm đi du lịch một chuyến cũng đủ rồi, nhưng lịch trình du lịch của anh là: một năm nghỉ ngơi một lần.
Ngoài dịp cuối năm anh về nhà chăm sóc cha mẹ ra, quanh năm suốt tháng đều ở bên ngoài, nhưng cứ vi vu như thế mà nhà anh vẫn kham được.
Nguyên nhân rất đơn giản, chẳng hạn phí giao thông, anh không ngồi tàu, cũng không ngồi xe ô tô (muốn ngồi cũng chẳng có), rất ít cưỡi ngựa, phần lớn đi bộ.
Phí ở trọ hoàn toàn không cần, những nơi anh đi, năm xưa đa số đều chẳng có ai đi, đừng nói khách sạn ba sao, ngay đến hắc điếm của Tôn Nhị Nương cũng chẳng có, trong rừng cây, trên vách núi, trải tấm chăn xuống đất, cứ thế đánh một giấc.
Phí ăn uống cũng chẳng có, những nơi anh đi chả có quán cơm nào, mỗi lần trước khi xuất phát anh đều đem theo lương khô, hơn nữa anh nhịn đói rất giỏi, nghe nói có thể nhịn bảy tám ngày, còn uống nước ư, trong núi khắp nơi đều là nước suối.
Vé vào cửa cũng khỏi, năm xưa ai muốn đặt trạm thu vé vào cửa ở những nơi anh đến, thì điều đó chỉ có thể chứng tỏ rằng người ấy còn “ngầu” hơn anh nữa.
Phí chặt chém không có, nhưng bị chém là có khả năng, hơn nữa tương đối trắng trợn, không bao giờ âm thầm tăng giá tính tiền lố, cứ vác đao ra trực tiếp đến cướp. Phải biết rằng, nơi không có vé vào cửa, đương nhiên chẳng có gian thương, nhưng rất có khả năng có kẻ cướp.
Theo khảo chứng, chi tiêu lớn nhất của anh là phí hướng dẫn viên, là một nhà du hành, anh hiểu rất rõ, thứ gì cũng có thể tiết kiệm, nhưng khoản tiền này không thể tiết kiệm, nếu không đi đến lưng chừng núi, đào cái hố cho anh, để anh chui xuống hang, thế là yên nghỉ rồi.
Cứ như vậy, anh chàng gia cảnh không mấy sung túc này, quần áo giản dị, không có tùy tùng, không có hộ vệ, mang theo lương khô, một mình đi khắp núi cao sông rộng, ăn gió nằm sương, không sợ cực khổ, không ngại nhịn đói, một năm chỉ về nhà một lần…
(Đương Niên Minh Nguyệt)
No comments:
Post a Comment