Đó thật là một văn phòng kỳ lạ nhất. Sơ sài đến cực điểm, cửa khép hờ,
một ngọn đèn lẻ loi. Một người đàn ông trung niên dựa bàn mải viết, nghe
tiếng ngẩng đầu lên, hàn huyên với tôi vài câu.
Tôi hồi ấy trẻ người non dạ, hoàn toàn không muốn đến gần, lập tức xuống lầu, nghĩ bụng: Làm ông chủ mà khắc khổ như thế, thật chả lợi lộc gì.
Kỳ thực lúc đó ông ấy mới khoảng bốn mươi tuổi, nhưng không biết vì sao, ông ấy đã hơi có vẻ già nua.
Thành công đương nhiên có thu hoạch, nhưng cái giá trả ra chỉ có đương sự mới hiểu rõ nhất, thời gian và tâm huyết hao phí để lập nghiệp không cần phải kể với người ngoài.
Độc giả sung sướng nhất, chẳng tốn bao nhiêu, ôm “Anh hùng xạ điêu” đọc tới đọc lui, mỗi lần đều hưng phấn đến mức gãi đầu vỗ đùi, tấm tắc: “Đều thuộc làu làu rồi, sao mà xúc động quá, không có mấy bộ sách này, chẳng biết nên làm thế nào.”
Sau này văn phòng của ông ấy trang trí đẹp đẽ, phòng sách cũng cực kỳ rộng rãi, nhưng tôi vẫn cứ nhớ mãi ngọn đèn lẻ loi đó.
(Diệc Thư)
Tôi hồi ấy trẻ người non dạ, hoàn toàn không muốn đến gần, lập tức xuống lầu, nghĩ bụng: Làm ông chủ mà khắc khổ như thế, thật chả lợi lộc gì.
Kỳ thực lúc đó ông ấy mới khoảng bốn mươi tuổi, nhưng không biết vì sao, ông ấy đã hơi có vẻ già nua.
Thành công đương nhiên có thu hoạch, nhưng cái giá trả ra chỉ có đương sự mới hiểu rõ nhất, thời gian và tâm huyết hao phí để lập nghiệp không cần phải kể với người ngoài.
Độc giả sung sướng nhất, chẳng tốn bao nhiêu, ôm “Anh hùng xạ điêu” đọc tới đọc lui, mỗi lần đều hưng phấn đến mức gãi đầu vỗ đùi, tấm tắc: “Đều thuộc làu làu rồi, sao mà xúc động quá, không có mấy bộ sách này, chẳng biết nên làm thế nào.”
Sau này văn phòng của ông ấy trang trí đẹp đẽ, phòng sách cũng cực kỳ rộng rãi, nhưng tôi vẫn cứ nhớ mãi ngọn đèn lẻ loi đó.
(Diệc Thư)
No comments:
Post a Comment