29.12.14

Chuyện về Lưu Hiểu Khánh


Số phận long đong, lựa chọn lạc quan và kiên cường, Lưu Hiểu Khánh từng nhiều lần trong các trường hợp công khai tự xưng là “một ngọn cỏ trên núi Côn Luân”, ý nói mình có sức sống ngoan cường, bất kể ở vào nghịch cảnh nào đều có thể sống tiếp và sống đẹp. Sự thực cũng là như thế.

Trong cuộc đời Lưu Hiểu Khánh, các kiểu trắc trở lớn có nhỏ có cơ hồ như hình với bóng, cô luôn đứng ở đầu sóng ngọn gió của dư luận, từng được người ngưỡng mộ, cũng từng bị người phỉ nhổ. Tính đến nay, lần trắc trở lớn nhất trong đời cô có lẽ là cơn sóng gió của vụ án trốn thuế khởi đầu vào năm 2002. Lúc đó, do nhiều công ty dưới tay bị tình nghi có liên quan đến việc trốn thuế lậu thuế, cô bị chính thức bắt giam, còn em gái, em rể - những người gần gũi nhất của cô cũng bị liên lụy, bị bắt bớ bởi vụ án này.

Lúc đó vụ án này rất được quan tâm chú ý, Lưu Hiểu Khánh dự cảm được mình dữ nhiều lành ít, trong một đêm tóc cô đã bạc trắng cả. Nhưng vẻn vẹn chỉ mất hai ngày, cô đã điều chỉnh trở lại, cô tỉ mỉ liệt kê một danh mục sách, nhờ luật sư giúp chuyển cho bạn bè của mình, yêu cầu căn cứ danh mục gửi những cuốn sách này đến, “Dù sao trong nhất thời cũng không ra ngoài được, tôi lợi dụng khoảng thời gian này, đọc sách viết lách.” 

Trong 422 ngày ở nhà tù Tần Thành, hàng ngày cô chạy bộ hơn 8.000 bước - vì phòng giam nhỏ chỉ có thể đếm bước; hàng ngày tắm nước lạnh - cho dù bên ngoài tuyết lớn lả tả gió bấc gào thét cũng vậy; hàng ngày học tiếng Anh... Luôn kiên trì đến ngày được ra ngoài. Việc đầu tiên sau khi cô ra ngoài chính là đi kiểm tra sức khỏe, kết quả còn mạnh khỏe hơn lúc trước! Cô nói: “Lúc đó tôi đã chuẩn bị sẵn sàng phải ngồi tù mười mấy năm. Tôi nghĩ, cho dù ngồi tù, cũng phải có một tâm tình tốt, sức khỏe tốt!” 

Sau khi ra tù, Lưu Hiểu Khánh thân giá từng cao đến 100 triệu đô la Mỹ đối mặt với tình trạng không một đồng xu dính túi, nợ nần chồng chất, lúc tồi tệ nhất ngay cả tiền mua rau cũng không có. Bạn bè nhao nhao đề nghị muốn giúp cô, có người thậm chí xách cả túi nhân dân tệ đến gặp cô, cô đều kiên định từ chối: Trong lúc tôi gặp nạn các vị vẫn xem tôi là bạn, tôi đã rất cảm kích rồi, còn về khó khăn trên kinh tế, tôi có tay có chân, có thể tự kiếm tiền! Cô gọi điện thoại cho các đạo diễn quen biết lúc trước: Bất kể vai diễn lớn nhỏ, chỉ cần thanh toán kịp thời là được!

Trong mấy năm đó, người diễn viên ưu tú từng là ngôi sao hàng đầu, đoạt được nhiều danh hiệu ảnh hậu, nổi tiếng bởi tính kiêu ngạo này có vai nhận tất ngựa không ngừng vó đóng phim, có khi thậm chí là vai diễn cỏn con chỉ nói vài câu thoại, cô cũng không so đo, cũng nghĩ rất thoáng: Không sao, tôi có thể có khả năng có cơ hội dựa vào đóng phim nuôi sống bản thân, kiếm tiền trả nợ, đã rất cảm kích rồi. Nhìn sự việc luôn phải nhìn về mặt tốt, tôi rất lạc quan.

Một lần nọ, Lưu Hiểu Khánh và Lý Vũ Xuân lúc đó đang nổi như cồn cùng tham gia hoạt động. Ở hậu trường, phóng viên và khán giả đều cuồng nhiệt đuổi theo Lý Vũ Xuân, để bảo vệ vị “nữ hoàng” mới này, gian phòng VIP duy nhất chỉ dành cho một mình cô, Lưu Hiểu Khánh và một số diễn viên khác đành ngồi trên ghế ở lối đi.

Có một tay phóng viên tinh mắt, phát hiện người phụ nữ ngồi ở lối đi huyên náo này lại là Lưu Hiểu Khánh, lập tức đưa micro đến bên miệng cô: “Chị Khánh, ngồi ở đây có cảm giác Trường Giang sóng sau xô sóng trước hay không?” Cô cười, ung dung trả lời: “Người mới lớp lớp xuất hiện là chuyện tốt, hơn nữa cô ấy còn là bạn cùng trường của tôi đấy, chúng tôi đều tốt nghiệp Học viện Âm nhạc Tứ Xuyên.”

Tay phóng viên vốn dĩ mong rằng có thể moi được vài câu gây xôn xao từ miệng Lưu Hiểu Khánh - người nổi tiếng ăn ngay nói thẳng - tẽn tò bỏ đi. Sự độ lượng điềm đạm từ nơi cao rớt xuống đáy khe sâu này, không phải người bình thường dễ dàng có được. Còn có một lần, Khương Văn quay bộ phim điện ảnh “Hãy để đạn bay”, là người yêu trong quá khứ, bạn thân trong hiện tại, Khương Văn rất muốn nhân cơ hội này giúp Lưu Hiểu Khánh một tay, bèn mời cô đóng vai “vợ chủ tịch huyện” trong phim.

Nhưng sau khi Lưu Hiểu Khánh xem xong kịch bản, cảm thấy vai diễn này không hề thích hợp với mình, liền quả quyết từ chối Khương Văn, cô nói với Khương Văn: “Em biết anh muốn giúp em, nhưng khi sáng tác một đạo diễn ưu tú nên đặt tác phẩm ở vị trí đầu tiên, những thứ khác đều phải gác sang một bên. Điều mà em từng tán thưởng anh nhất chính là điểm này, anh đừng đánh mất điểm quý báu này! Một chút khó khăn nhỏ này của em hiện giờ, so với tác phẩm, tuyệt nhiên chẳng thấm tháp gì!” Sự từ chối của cô khiến Khương Văn cảm động mãi không thôi, từng cảm thán với bạn bè rằng: “Rất nhiều người đều nói tôi có tình có nghĩa, khi cô ấy ngồi tù, dốc hết sức lực giúp cô ấy, thật ra không phải là tôi có tình có nghĩa, một người phụ nữ như vậy, xứng đáng để tôi giúp.”

Vấp ngã ở chỗ nào, lại bò dậy từ chỗ nấy, câu nói này thốt ra dễ dàng, cụ thể đến người trong cuộc, mùi vị trong đó, có lẽ chỉ có chính mình thấu hiểu nhất. Tuy nhiên Lưu Hiểu Khánh xuất hiện trước mặt công chúng, mãi mãi rất đỗi tích cực, rạng rỡ, tràn trề sức sống, cô nói: “Đời người thăng trầm là khó tránh khỏi, ngày tháng tốt đẹp dễ trải qua, nhưng người có thể trải qua ngày tháng tồi tệ một cách vui vẻ, mới là người 'cool' thật sự.”

Diễn viên Hồng Kông Trương Bá Chi đã hợp tác với cô trong phim “Nữ tướng Dương môn”, từng khen ngợi: “Tôi vẫn luôn cảm thấy bản thân tôi có thể chịu khổ, nhưng chị Khánh là diễn viên có thể chịu khổ nhất mà tôi đã gặp!” Khi quay “Nữ tướng Dương môn”, rất nhiều cảnh phim đều quay trong sa mạc, điều kiện gian khổ khác thường, song Lưu Hiểu Khánh lại có thể tự tìm niềm vui ngoài lúc quay phim, dạy mọi người nói tiếng địa phương Tứ Xuyên, đến nỗi tới nay Trương Bá Chi vẫn có thể nói bằng tiếng địa phương Tứ Xuyên: Thật là thoải mái nhàn hạ! Trương Bá Chi nói: “Bộ phim đó tuy quay rất gian khổ, nhưng vì có chị Khánh, cũng quay vui vẻ nhất!”

Rất ít người biết rằng, trên thực tế mãi đến năm 2010, Lưu Hiểu Khánh mới trả hết tất cả nợ nần, hoàn toàn dựa vào sức của riêng mình.

Khi trả xong món nợ cuối cùng, Lưu Hiểu Khánh cảm thán: “Tiếp theo, cuối cùng tôi cũng có thể diễn một số vai mà bản thân tôi yêu thích rồi!”

Từ trước đến nay, các kiểu suy đoán về dung mạo và tuổi tác của cô chưa từng gián đoạn, nhất là tin đồn cô phẫu thuật thẩm mỹ. Đối với chuyện này, Lưu Hiểu Khánh rất thản nhiên: “Tuyệt đối nguyên trạng, chưa từng phẫu thuật!” Thế thì bảo dưỡng như thế nào?

Được biết Lưu Hiểu Khánh thích đánh cầu lông, cô là người có kỹ thuật và chăm chỉ sánh ngang tuyển thủ chuyên nghiệp trong đội cầu lông của các ngôi sao Trung Quốc, được bạn bè trong đội gọi đùa là “nữ ma đầu”. Kiên trì chơi cầu lông là phương thức chủ yếu giúp Lưu Hiểu Khánh duy trì vẻ mặt trẻ trung và thân hình thon thả.

Ngoài ra, phương thức sinh hoạt của cô cũng hết sức lành mạnh, rất nhiều người trong giới showbiz đều là “con mèo đêm”, trên cơ bản sớm tối điên đảo, nhưng cô rất hiếm khi thức thâu đêm, buổi tối nếu không có việc gì hơn mười giờ đã lên giường, không bao giờ đi quán bar, buổi sáng thích dậy sớm, cô nói: “Giấc ngủ dưỡng nhan sắc nhất, tôi thấy hiện nay rất nhiều phụ nữ buổi tối không ngủ, sau đó lại tốn rất nhiều tiền mua mỹ phẩm đắt giá để bù đắp, đây đều là trị ngọn không trị gốc.”

Ngoài những bí quyết này, chính là tâm thái tốt của cô. Cô từng nói: Trong đủ loại cách thức làm đẹp, hiệu quả nhất là: lòng dạ rộng mở thư thái. Những người cùng làm việc với cô đều biết: Chị Khánh nóng tính, nhưng nổi nóng xong, qua rồi liền quên rất nhanh, không bao giờ ấm ức để bụng.

Bốn lần kết hôn, ba lần ly dị, đường tình của Lưu Hiểu Khánh không thể nói là không lận đận, nhưng rất ít nghe thấy cô oán trách người đàn ông nào, cũng không nghe cô bảo: không còn tin tưởng tình yêu nữa. Trải nghiệm tình cảm trong quá khứ chắc chắn từng có tổn thương, từng có đau khổ, nhưng chưa từng phá hủy niềm tin và khao khát đối với tình yêu trong lòng cô.

Chẳng hạn cô từng rất yêu Khương Văn, sẵn sàng lấy ra tất cả tiền dành dụm của mình đầu tư quay bộ phim điện ảnh đầu tiên của Khương Văn - “Tháng ngày rực rỡ ánh dương”. Sau khi hai người chia tay, cô chưa hề nói một câu chê trách Khương Văn, đây cũng là nguyên nhân nhiều năm về sau cô bị giam giữ vì vụ án trốn thuế, Khương Văn dốc sức giúp đỡ cô. Khương Văn nói: Cô ấy nặng nghĩa đối với tôi, là tôi nợ cô ấy.

Năm xưa lúc cô và Trần Quốc Quân người chồng thứ hai ly hôn, ầm ĩ đến nỗi tiếng đồn khắp nơi, thậm chí Trần Quốc Quân đã viết một cuốn sách kể về ân oán giữa họ, trong đó không thiếu những lời oán hận đối với Lưu Hiểu Khánh, nhưng ngần ấy năm nay, thật ra họ vẫn luôn thầm lặng quan tâm lẫn nhau. Trong một buổi họp mặt bạn bè sau khi Lưu Hiểu Khánh ra tù, Trần Quốc Quân vừa nhìn thấy Lưu Hiểu Khánh, liền bước tới ôm cô thật chặt, hai người xem như “một cái ôm xóa đi ân oán.”

Lưu Hiểu Khánh từng nói: “Trong tình cảm, mãi mãi không thể nói ai đúng ai sai. Tôi rất trân trọng mỗi một người đàn ông dùng sinh mệnh quý báu bầu bạn tôi đi qua một chặng đường, cho dù không thể đi đến tận cùng vì nhiều nguyên nhân khác nhau, nhưng quá trình này đã khiến tôi rất cảm ơn, tôi chỉ nguyện ghi nhớ những điều tốt đẹp đó.” 

Có lẽ, chính là vì tin tưởng, trong đời mình, cô mới có thể không ngừng gặp gỡ với tình yêu chân thành và người đàn ông chân thành. Quen biết với Vương Hiểu Ngọc người chồng hiện nay, phải truy ngược về 20 năm trước. Hai người quen nhau trong một buổi họp mặt bạn bè, ông tán thưởng sự rộng rãi và độ lượng của Lưu Hiểu Khánh, từng nói với bạn bè: “Cô ấy đã lật đổ tất thảy nhận biết của tôi về nhược điểm của phụ nữ, về một số mặt nào đó, ví dụ như lòng dạ, ví dụ như kiên cường, khiến một người đàn ông như tôi đây cũng tự than không bằng.”

Chỉ đáng tiếc, hoa rơi có ý nước chảy vô tình, lúc đó, Lưu Hiểu Khánh không có cảm giác đặc biệt đối với ông, sau này, ông luôn làm một người canh gác thầm lặng, nhìn người phụ nữ mình yêu trải qua mọi nỗi thăng trầm và tình yêu. Ông luôn dùng thân phận của một người bạn và anh cả xuất hiện trong cuộc sống của cô, khi cô cần, giúp đỡ và an ủi cô.

Vương Hiểu Ngọc đã có hai lần hôn nhân, có con trai con gái, các con ông không đồng ý cha họ và Lưu Hiểu Khánh qua lại, kể cả chính Lưu Hiểu Khánh cũng từng khuyên ông buông bỏ, nhưng ông nói: “Tôi đã ngần này tuổi, đối với rất nhiều sự việc đều nhìn rất thoáng, chỉ riêng chuyện tình cảm này, tôi phải cố chấp đến cùng.” Các con từng hỏi ông: “Lưu Hiểu Khánh có chỗ nào để bố không thể cắt đứt?” Ông nói: “Cả đời Hiểu Khánh đã trải qua rất nhiều khổ nạn trắc trở, nhưng con nhìn cô ấy, từ trong ra ngoài đều rất mực sáng láng, không trách móc, không tự thương hại, sống rất tích cực, vui vẻ, đây không phải là điều mà người bình thường có thể làm được, cô ấy xứng đáng để bố ái mộ và chờ đợi.”

Có lẽ hạnh phúc chỉ dừng lại vì người chân thành, cố chấp. Năm 2012, Lưu Hiểu Khánh đã trải qua hơn nửa đời người ba chìm bảy nổi cuối cùng muốn có một chốn về, mà Vương Hiểu Ngọc luôn chờ đợi che chở cô, là bến cảng cô muốn đỗ nhất.

Hôn lễ do Vương Hiểu Ngọc một tay lo liệu, từ chọn địa điểm nhà thờ, lễ phục cô dâu, khách sạn, đến đội ngũ nhiếp ảnh lễ cưới, mỗi một chi tiết, ông đều cố gắng đạt đến tốt nhất đẹp nhất. Ông nói với Lưu Hiểu Khánh vẫn đang đóng phim ở Trung Quốc: “Mọi thứ giao hết cho anh, đến lúc đó em không cần mang theo gì cả, bay thẳng sang đây là được rồi.”

Vào đêm trước hôn lễ, ông sang tên hai ngôi nhà sang trọng ở Mỹ và Hồng Kông của mình cho Lưu Hiểu Khánh, nói với cô: “Từ nay, ở Mỹ, ở Hồng Kông, ở Bắc Kinh, em đều có ngôi nhà thuộc về mình.” Hôn lễ được cử hành tại một nhà thờ nằm trong rừng cây um tùm ở ngoại ô San Francisco nước Mỹ. Lưu Hiểu Khánh mặc áo cưới lộng lẫy, được em rể Tỉnh Quân hộ tống, trong tiếng nhạc của bản “Hành khúc đám cưới” diễn tấu bởi đại phong cầm, chậm rãi bước vào nhà thờ.

Dưới sự chứng kiến của mục sư, chú rể và cô dâu trao đổi nhẫn cưới, nói lời thề nguyện. Vương Hiểu Ngọc nói: “Hiểu Khánh, Livia thân yêu của anh, ngưỡng mộ và mong chờ bao năm, hôm nay cuối cùng anh có thể nắm tay em trong tiếng chúc phúc, cùng em bước vào cung điện hôn nhân thiêng liêng này. Từ nay về sau, anh sẽ tôn trọng em, bảo vệ em, mãi mãi tha thiết yêu em. Nếu nói, con người ta có chín kiếp tuần hoàn, thế thì bất kể con đường trước mặt gian nan hiểm trở nhường nào, anh đều sẽ kiên định không dời vẫn cưới em làm vợ. Nếu nói, trên thiên đàng con người ta sẽ được sống mãi, thế thì chốn thiên đàng người bạn đời nương tựa gắn bó cùng anh cũng nhất định là em - Livia yêu dấu của anh.”

Lưu Hiểu Khánh đáp lại: “William, nhiều năm nay anh luôn hiểu em, yêu em, quý em, thương em, che chở, bao dung, tín nhiệm, kỳ vọng đối với em, em bằng lòng cùng anh nắm tay dũng cảm đồng hành trên con đường hôn nhân. Em sẽ tôn trọng anh, yêu anh, đi đến hạnh phúc thuộc về chúng ta.” 

Bầu không khí chân thành ấm áp cảm động khiến tất cả quan khách có mặt đều rơm rớm nước mắt. Còn đối với các kiểu bàn luận và phỏng đoán do tin tức đám cưới của cô làm dấy lên trong cư dân mạng Trung Quốc, Lưu Hiểu Khánh điềm đạm tự tin trả lời trên weibo: Bạn muốn có được một người đàn ông xuất sắc, thế thì trước tiên bạn phải để mình trở thành một người phụ nữ xuất sắc. Tôi vẫn sẽ sống một cách trẻ trung xinh đẹp, vẫn ấp ủ dũng khí và quyết tâm theo đuổi hạnh phúc. Nếu ở độ tuổi này tôi vẫn có thể có được hạnh phúc và tình yêu, thế thì, bạn cũng nhất định có thể!

(Internet)

Điều kiện của một đóa hoa


Thường thường có người nói, tình yêu tươi đẹp giống như hoa, cũng có người bảo, tình yêu giống như hoa, sớm muộn sẽ héo rụng, thậm chí là sớm nở tối tàn. Nói tình yêu giống như hoa, chẳng qua là một lối ví von khuôn sáo. Khi dùng lối ví von này, điều chúng ta nhìn thấy chỉ là một đóa hoa, chứ không phải là điều kiện hình thành của một đóa hoa.

Bạn biết một đóa hoa làm sao mà có không? Bạn không thể không biết, đó là sự phối hợp của rất nhiều điều kiện: ánh nắng, khí hậu, đất bùn, nước mưa, vật chất, có lẽ còn bao gồm một con bướm ngẫu nhiên bay qua. Có những điều kiện này, mới nở ra một đóa hoa.

Tình yêu cũng do rất nhiều điều kiện, hiện tượng và tình cảnh hình thành. Duyên khởi mà tụ, ngày nào đó năm nào đó, chúng ta gặp nhau, biết nhau, yêu nhau, chúng ta chính là đóa hoa đó. Về sau có một ngày, những điều kiện hình thành đóa hoa này lần lượt mất hẳn. Duyên tận mà tan, cũng là lúc chúng ta xa nhau.

Vật chất mãi mãi sẽ không tiêu tan, sau khi hoa rụng, phối hợp một số điều kiện khác, nước mưa, ánh nắng, đất bùn khác và một con bướm ngẫu nhiên bay qua khác, một đóa hoa mới lại hình thành. Chỉ là, hình thái của nó không giống với trước kia.

Chúng ta nói không có vĩnh hằng, vì cùng một đóa hoa sẽ không hiển hiện lần nữa. Chúng ta bằng lòng tin tưởng vĩnh hẵng, là vì sau khi một đóa hoa héo rụng, sẽ trở thành chất dinh dưỡng của một đóa hoa khác, sinh sôi không ngừng.

Tất cả điều kiện không có lần nào giống nhau. Mỗi một đóa hoa đều có cá tính. Chúng ta từ một đóa hoa đọc được câu chuyện, chúng ta từ một đóa hoa lĩnh ngộ duyên phận. Duyên khởi duyên diệt, vốn không phải là chuyện chúng ta có thể nắm bắt khống chế, bạn chỉ có thể học cầm hoa mỉm cười.

(Trương Tiểu Nhàn)

Hôm nay muốn ăn gì?


Tôi thích ăn, trước đây có rất nhiều đồ ăn, hôm nay muốn ăn món này, ngày mai muốn ăn món kia, từng xa lắc xa lơ một mình từ Tân Giới lái xe cả tiếng đồng hồ đến Cảng Đảo, chỉ vì đột nhiên phát thèm, rất muốn ăn một bát mì kéo xá xíu nóng hôi hổi. 

Tuy nhiên, mấy năm nay, tôi đã không còn thứ gì đặc biệt muốn ăn nữa. Nếu nói một loại thức ăn yêu thích nhất, thì chỉ có hải sản tươi, nhưng không ăn được cũng chả sao. Tôi sẽ không lặn lội đường dài đến một nơi, chỉ để ăn một con cá.

Tôi cũng thích ăn quà vặt, khi viết bản thảo, và cả lúc tâm trạng không vui, ăn ít chocolate và khoai tây chiên giòn, quả thực có chút tác dụng.

Tôi nhớ mấy năm trước một người bạn rất thích ăn và cũng rất biết ăn nói với tôi:

“Đợi đến mùa đông, tôi đưa cô qua biển đi ăn cháo, cháo ở đó ngon vô cùng, nhưng cô đừng để tâm chuyện ngồi xổm bên đường ăn.”

Tôi không hề để tâm lắm chuyện ngồi xổm bên đường ăn quà, có điều, mức độ tôi thích ăn cháo vẫn chưa đến nỗi khiến tôi chịu ngồi xổm ven đường vì nó.

Hiện giờ, không có thứ phải ăn cho bằng được, thế nên, ăn cơm quan trọng nhất là cùng ăn với ai và đến đâu ăn. Hạnh phúc nhất, đương nhiên là cùng với người yêu ăn món ăn ngon, uống chút rượu ngon. Còn ăn gì, hạnh phúc nhất không phải là trong lúc ăn, mà là bận rộn suốt ngày, hẹn buổi tối cùng ăn cơm, ở đầu bên kia điện thoại, hoặc khi gặp mặt, chàng hỏi bạn một cách săn sóc:

“Hôm nay muốn ăn gì?”

Chẳng qua là một câu nói cũ rích tầm thường, thế nhưng, trời đã tối rồi, khi bạn lê tấm thân mệt mỏi rời khỏi văn phòng, cảm thấy ăn hay không ăn đều chẳng quan trọng, một câu nói này lại giống như gió xuân lướt nhẹ qua mặt bạn. Trăm ngàn ngoắt ngoéo trên đường tình, điều chờ đợi hóa ra chỉ là một câu nói bình thường này.

(Trương Tiểu Nhàn)

Thử nghĩ về mình của mười năm sau


Trước mười tám tuổi, tôi là một người không biết mình muốn gì, lúc đó hàng ngày tôi cứ theo bạn học hát hò, khiêu vũ trong trường nghệ thuật Chiết Giang. Thi thoảng có đạo diễn đến tìm tôi đóng phim, tôi bèn rất hưng phấn đi quay, bất kể vai diễn cỏn con thế nào.

Nếu không có lần trò chuyện đó của thầy giáo với tôi, thế thì có lẽ mãi đến hôm nay, vẫn chẳng có người nào biết Châu Tấn là ai. 

Đó là một ngày của tháng 5 năm 1993, thầy Triệu dạy tôi môn chuyên ngành đột nhiên tìm tôi trò chuyện: “Châu Tấn, em có thể nói cho thầy biết dự định của em đối với tương lai không?”

Tôi ngớ ra. Tôi không rõ sao thầy thình lình hỏi tôi vấn đề nghiêm túc như vậy, càng không biết nên trả lời thế nào.

Thầy hỏi tôi: “Em hài lòng với cuộc sống hiện tại chứ?” Tôi lắc đầu.

Thầy cười: “Nếu không hài lòng chứng tỏ em vẫn còn thuốc chữa. Hiện giờ em thử nghĩ xem, mười năm sau em sẽ như thế nào?”

Giọng nói của thầy rất nhẹ nhàng, nhưng rơi vào cõi lòng tôi lại biến thành nặng trĩu. Trong đầu tôi lập tức bắt đầu gió giục mây vần. Trầm mặc hồi lâu, tôi nhìn mắt thầy, chợt nói một cách rất kiên định: “Em mong rằng mình của mười năm sau trở thành nữ diễn viên xuất sắc nhất, đồng thời có thể phát hành một album nhạc thuộc về mình.”

Thầy hỏi tôi: “Em xác định rồi chứ?”

Tôi chầm chậm cắn chặt môi trả lời: “Yes”, mà còn kéo dài giọng.

Thầy nói tiếp: “Tốt, nếu em xác định rồi, chúng ta hãy đem mục tiêu này tính ngược trở lại. Mười năm sau, em 28 tuổi, lúc đó em là một ngôi sao lớn nổi tiếng khắp nửa vòm trời, đồng thời đã ra một album.”

“Thế thì lúc em 27 tuổi, ngoài nhận đóng các thể loại phim của các đạo diễn khác nhau, chắc chắn còn phải có một tác phẩm âm nhạc hoàn chỉnh, có thể đưa cho rất nhiều rất nhiều công ty đĩa hát nghe, đúng không?”

“Lúc 25 tuổi, trên sự nghiệp diễn xuất em phải không ngừng học tập và suy ngẫm. Ngoài ra về phương diện âm nhạc nhất định phải có tác phẩm rất hay bắt đầu thu âm.”

“23 tuổi phải tiếp nhận các kiểu bồi dưỡng và huấn luyện, bao gồm về âm nhạc và về hình thể.”

“Lúc 20 tuổi phải bắt đầu soạn nhạc, viết lời. Về phương diện diễn xuất phải nhận đóng vai diễn lớn một chút.”

Lời thầy nói rất thoải mái, nhưng tôi lại cảm thấy một nỗi sợ hãi. Suy luận tiếp như thế, tôi nên lập tức bắt tay chuẩn bị vì lý tưởng của mình, thế nhưng hiện giờ tôi lại chẳng biết gì cả, chưa từng nghĩ gì cả, vẫn vô cùng đắc ý với những vai diễn như tiểu nha hoàn tiểu vũ nữ. Tôi cảm thấy có một áp lực lớn mạnh đột nhiên nhắm mình ập tới.

Thầy bình tĩnh cười nói: “Châu Tấn, em là một mầm non tốt, nhưng em thiếu quy hoạch về nhân sinh, tản mạn và hỗn loạn. Thầy hy vọng lúc rảnh rỗi em có thể thử nghĩ về mình của mười năm sau, rốt cuộc muốn sống cuộc sống ra sao, rốt cuộc muốn thực hiện mục tiêu thế nào. Nếu em đã xác định mục tiêu, thế thì mong rằng em bắt đầu làm ngay từ bây giờ.”

Một năm sau, tôi đã tốt nghiệp trường nghệ thuật, bắt đầu từ hôm ấy lời thầy dạy vẫn luôn khắc sâu nơi đáy lòng tôi: thử nghĩ về mình của mười năm sau. Đúng thế, khi tôi ý thức được đây là một vấn đề, tôi phát hiện cả con người tôi đều đã thức tỉnh.

Sau khi tốt nghiệp, tôi bận rộn nhận đóng các bộ phim truyền hình đủ thể loại. Tôi trước sau ghi nhớ, mười năm sau tôi phải là ngôi sao thành công nhất, do đó tôi bắt đầu rất nghiêm túc chọn lọc vai diễn. Sau đó tôi đã quay “Lúc ấy hoa nở”, đã quay “Đại Minh Cung Từ”, tôi dần dần được mọi người đón nhận, cũng từ từ nếm được niềm vui của thành công.

Tháng 4 năm 2003, vừa khéo tròn mười năm sau cuộc trò chuyện giữa thầy giáo và tôi, tôi không biết đây là ngẫu nhiên hay tất nhiên, tôi thật sự đã có album đầu tiên thuộc về mình - “Mùa hè”. Kỳ thực bạn cũng giống như tôi vậy. Nếu bạn có thể kịp thời hỏi bản thân một câu: “Mười năm sau mình sẽ như thế nào?”, bạn sẽ phát hiện, cuộc đời của bạn sẽ bất tri bất giác phát sinh biến hóa. Thời khắc nghĩ về mình của mười năm sau, bạn sẽ càng đi càng gần về phía mộng tưởng của mình.

(Châu Tấn)

24.12.14

Chim và Tổ

Trong một vùng sa mạc hoang vu không người có một gốc cây già đã chết khô, đầu cành có một tổ chim đơn sơ, trong tổ có một con chim quanh năm suốt tháng nhịn đói chịu khát, gian nan qua ngày.

Một hôm, sa mạc nổi bão cát, gốc cây khô ấy bị nhổ bật cả rễ lên cuốn đi.

Để tìm kiếm nơi ẩn thân mới, con chim đáng thương này buộc phải bay mấy trăm cây số, cuối cùng đã phát hiện một ốc đảo. Trên ốc đảo sông nhỏ róc rách, cây xanh râm mát, quả ngọt lúc lỉu.

Nếu gốc cây khô ấy trong sa mạc vẫn tồn tại, con chim này có lẽ mãi mãi cũng sẽ không muốn thay đổi cuộc sống vốn có của mình.

(Lý Đông Mai)

Lá bay đến mùa xuân và hoa nở ở trong lòng


Mùa thu, một chiếc lá vàng rụng xuống khỏi ngọn cây, bị gió thổi, nhởn nhơ bay lượn trên không trung.

“Mẹ ơi, nó muốn bay đến đâu?” Bé gái hỏi.

“Mùa xuân.” Mẹ đáp.

“Mùa xuân?”

Mùa xuân đã đến, bé gái chỉ một chiếc lá non vừa nhú ra, hỏi: “Mẹ ơi, nó từ đâu đến?”

“Mùa thu.”

“Mùa thu?”

“Đúng. Con còn nhớ chiếc lá vàng rơi xuống ấy không?”

“Dạ nhớ.” Bé gái dứt lời, lại chỉ một đóa hoa tươi nở rộ, hỏi: “Mẹ ơi, nếu hoa cứ nở tiếp thế này, cuối cùng nó sẽ nở thành dạng nào nhỉ?”

“Quả.”

“Nếu nó là một đóa hoa không kết quả thì sao?”

“Thế thì nở vào trong lòng mọi người.”

“Vì sao?”

“Vì phàm là thứ đã từng đẹp đẽ, mọi người đều sẽ để tâm ghi nhớ nó.” Mẹ nói.

(Hoàng Tiểu Bình)