29.12.13

Trích "Niêm hoa bồ đề"

Tim nến
 
“Ngọn nến này vẫn còn dầu, sao lại tắt mất rồi.” Con nói.
“Tim của ngọn nến cháy hết, đương nhiên sẽ tắt.” Cha bảo.
“Nến không có tim sẽ không cháy, người không có tim thì sao?” Con hỏi.
“Người không tim giống như nến không tim, chẳng thể chiếu sáng người khác.” Cha đáp.
 
 
 
Không đâu không có

Đẹp, không đâu không có.
Xấu, không đâu không có.
Yêu, không đâu không có.
Hận, không đâu không có.
Bởi vì, tâm niệm không đâu không có.
Một người tâm địa trong sáng, thế giới của anh ta sẽ có ánh dương chiếu rọi; một người tâm địa u ám, anh ta sẽ khô héo trong thế giới của tối tăm.
 
 
 
Thức uống có ý thiền nhất là trà. Vị lâu dài
Vận động có ý thiền nhất là bắn tên. Hồng tâm
Động vật có ý thiền nhất là rùa. Cảnh tĩnh
Thư giãn có ý thiền nhất là cờ vây. Lặng nghĩ
Hoa cỏ có ý thiền nhất là hoa quỳnh. Hiện tại
Thực vật có ý thiền nhất là trúc. Có khí tiết
Côn trùng có ý thiền nhất là bướm. Lột xác
Hạt có ý thiền nhất là hạt bồ đề. Không hỏng
Phép toán có ý thiền nhất là vi tích phân. Khó tính
Tế bào có ý thiền nhất là trùng biến hình. Không dừng
Trái cây có ý thiền nhất là sầu riêng. Phong cách
Trang phục có ý thiền nhất là áo dài. Phiêu dật
Tình cảm có ý thiền nhất là thất tình. Khổ tận
Đồ điện có ý thiền nhất là bàn ủi. Bình an
Đồ dùng có ý thiền nhất là gương. Soi ngắm
Tinh cầu có ý thiền nhất là mặt trăng. Chiếu khắp

(Lâm Thanh Huyền)

Tình yêu

Tình yêu là hình thức hoa mỹ. Là một lần lễ hội pháo hoa xa xỉ tình cờ nhìn thấy dọc đường. Làm sao bạn có thể biết lúc nào mình gặp được lễ hội long trọng này? Nhưng khi bạn đi ngang, nó vừa khéo nổ tung trên đỉnh đầu bạn. Một số người có lẽ chưa từng gặp, cũng chưa từng tưởng tượng. Một số người đã gặp nhiều lần, cũng biết nó là dạng nào. Chẳng qua là những khác biệt này mà thôi. Điều duy nhất không đổi, bạn biết nó là một màn lễ hội pháo hoa, rực rỡ cao xa, thời gian có hạn. Dừng bước, dùng toàn bộ sức lực thân tâm, ngắm nhìn nó, cảm ơn nó. Sau khi nó lụi tàn, yên lặng quay người, tiếp tục đi trên đường trong màn đêm đen tối.

Có lẽ đó chính là bản chất của mọi tình yêu.


(An Ni Bảo Bối)

Mẹ

Mẹ có rất nhiều áo vải bông cũ mà đẹp. Mẹ càng ngày càng gầy. Mẹ hút thuốc. Mẹ ngồi xổm người xuống đón con nhoài vào lòng mẹ. Mẹ xoa tay chân con khi con ngủ. Mẹ có lúc mắt ngấn ánh lệ, nhưng vẫn mỉm cười. Mẹ bón cơm, tắm rửa, mặc áo, lau chùi cho con. Mẹ phần lớn thời gian luôn yên lặng, không nói chuyện. Mẹ dạy con đọc thuộc lòng thơ cổ. Mẹ hát ru con trước khi con ngủ. Mẹ hôn con, nói mẹ yêu con. Mẹ có lúc chẳng biết tung tích, lặng lẽ biến mất. Mẹ lại trở về. Mẹ luôn đọc, làm việc. Mẹ cõng con dạo chơi ở vườn hoa trong mưa. Mẹ có ánh mắt cô đơn. Mẹ dắt con đi rất nhiều nơi. Mẹ ngắt xuống một đóa nguyệt quý nở rộ trong gió nhẹ buổi chiều, trịnh trọng chuyền đến tay con. Mẹ bảo con ngửi hương thơm của cánh hoa. Mẹ lại hôn tóc con. Mẹ đang già đi.

(An Ni Bảo Bối)

28.12.13

Trích "Gặp lại chốn hồng trần sâu nhất", quyển 6


Tin rằng tất cả mọi người đều từng xao xuyến bởi một bài hát, vì giai điệu của nó, vì lời ca nào đó, hoặc chẳng có duyên do, chỉ là cảm động đơn thuần. Nhớ nhung một người, hay hoài tưởng một người, luôn không nhịn được tự hỏi, rốt cuộc phải lúc nào mới có thể biển người gặp gỡ? Đúng vậy, biển người mênh mang, chúng ta sơ ý lạc mất nhau, một ngày kia đôi bên mưa gió quay về, phải chăng dung nhan đã thay đổi? Phải chăng vẫn có thể nắm được tay nhau?
Đêm nay tình cờ nghe được bài hát Hóa ra anh cũng ở đây” của Lưu Nhược Anh, vì sự trùng hợp của một câu ca từ, khiến tôi cảm động không thôi. Gặp nhau trong biển người ngàn núi muôn sông, hóa ra anh cũng ở đây.” Tôi biết không nhiều về Lưu Nhược Anh, nhưng từng nghe nói, cô là một cô gái cảm tính, đã viết nhiều câu văn cảm tính. Sau đó xem phim Dòng chảy thời gian” về Ô Trấn, bị nó lay động sâu sắc. Chỉ cảm thấy cô có một vẻ đẹp gột hết phấn son, giống như cổ trấn vùng sông nước đó, bình tĩnh một cách từ tốn dưới mặt trời lặn.   
Cho em lắng đọng bụi trần,
Chôn vùi dĩ vãng âm thầm ngày xưa.
Từ biển, dãi gió dầm mưa,
Đến nơi sa mạc thớt thưa bóng người.

Ẩn tình đã rõ mười mươi,
Muôn ngàn ngôn ngữ không lời nói ra.
Yêu là trời đất bao la,
Hóa ra anh ở bên ta chốn này.

Người xưa giờ ở đâu đây,
Phải chăng chỉ có sum vầy trong mơ.
Tận sức liễu yếu đào tơ,
Đổi về hồi ức bâng quơ nửa đời.
 
Mắt anh khát vọng ngời ngời,
Tâm tình cứu rỗi em thời trông mong.
Biển người ngàn núi muôn sông,
Hóa ra lại gặp anh trong chốn này.

(Bạch Lạc Mai)

Trích "Gặp lại chốn hồng trần sâu nhất", quyển 2


Nhà thơ Đài Loan Tịch Mộ Dung từng có một bài thơ, “Bến đò”.
Cho em nắm lấy tay chàng,
Giã từ, rồi lại nhẹ nhàng rút tay.
Nhớ nhung bén rễ từ đây,
Lâng lâng như ở trên mây bồng bềnh.
Núi sông vốn dĩ trang nghiêm,
Vì ly biệt, bỗng trở nên dịu dàng.
Cho em nắm lấy tay chàng,
Giã từ, rồi lại nhẹ nhàng rút tay.
Tháng năm ngưng đọng từ đây,
Trong tim lệ nóng sánh tày sông sâu.
Muôn vàn bất lực nhìn nhau,
Bến đò trống trải, tìm đâu hoa cài.
Đem lời chúc phúc tặng ai,
Ngày mai, hai đứa ở hai phương trời…
Bến đò của Tịch Mộ Dung, là bến đò của ly biệt, tràn đầy tình cảm nhớ mãi không quên và tâm ý chia tay lưu luyến. Những năm qua, không biết đã cảm động bao nhiêu người si tâm không đổi vì tình yêu. Cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, tôi đã thích bến đò, bến đò của đời người, bến đò của năm tháng. Thuyền bè qua lại xuất phát từ nơi này, lại từ phương xa trở về nơi này. Do đó, gặp gỡ cũng là bến đò, ly biệt cũng là bến đò, duyên đến cũng là bến đò, duyên đi vẫn là bến đò. Hai chữ bến đò, ẩn chứa quá nhiều tình cảnh đời người, ly hợp tụ tan. Bến đò của tôi, có lẽ là thanh đạm, sẽ không có nhiều khách qua đường lai vãng, chỉ ngẫu nhiên có kẻ lênh đênh trôi giạt đi ngang, mây nhạt gió nhẹ.

(Bạch Lạc Mai)

Hôn nhân Tây Tạng (8)



Hảo Hảo:

Hôm đó ở quảng trường chùa Jokhang, tôi tựa trong lòng Anh Sói, cả đám người ngồi xúm xít với nhau đoán mây trắng trên trời giống động vật nào, Gyatso đột nhiên xuất hiện, một phát bẻ quặt cánh tay Anh Sói đang ôm tôi ra sau lưng, Anh Sói lập tức nghiến răng há miệng la lớn, cánh tay của tôi cánh tay của tôi! Những người khác đều đứng lên, nhìn Gyatso mặt mày hung dữ, chẳng biết đã xảy ra chuyện gì.

Tôi vội kéo Gyatso, bảo anh buông tay. Gyatso nhìn tôi, buông Anh Sói ra, lại tung qua một đấm, đánh Anh Sói thối lui thật xa, khóe miệng cũng chảy máu. Gyatso còn muốn nhào lên, tôi vội xông vào giữa họ, gào lớn đừng đánh nữa, Gyatso anh có bệnh à, vừa đến là đánh người!

Gyatso hằm hằm nhìn mấy người “Tạng phiêu” kia, kéo tôi bỏ đi.

Tôi quay đầu nhìn, thấy cả đám ngẩn ngơ nhìn chúng tôi, bộ dạng luống cuống.

Gyatso lôi tôi xuyên qua vô số hẻm nhỏ, vào một sân nhà kiểu Tạng, lên lầu hai, mở cửa, sau đó “bình” một tiếng đóng cửa. Yến Tử, anh mới đi mấy ngày, em đã tìm đàn ông mới? Tại sao?

Phải, em đã tìm đàn ông mới, liên quan gì anh? Tôi cứng cỏi đứng giữa phòng, nhìn anh khiêu khích.
    
Em không giữ đạo làm vợ, em “nẳng nơ”. Anh mắng, cũng chả biết học từ này ở đâu.

Tôi cười. Đó gọi là lẳng lơ, không phải “nẳng nơ”, anh nên học tốt tiếng Hán rồi đến tìm em, người rừng.

Không được mắng anh người rừng. Anh hai tay nắm chặt cánh tay tôi, không ngừng lắc loạn xạ, dường như muốn bóp gãy nó.

Người rừng người rừng, em cứ mắng đấy, sao nào? Anh chẳng phải mất tích sao? Anh chẳng phải cút xéo rồi sao? Em lại không được tìm một gã đàn ông an ủi đôi chút à, chẳng lẽ bắt em giữ mình như ngọc với anh  từ đầu đến cuối? Anh cho rằng anh là ai? Hoàng từ à…

Tôi miệng chẳng lựa lời mắng tràn, không hề tỏ ra yếu đuối trừng anh.

Bên ngoài có người gõ cửa, anh quay người mắng một câu tiếng Tạng, ngoài cửa liền chẳng có động tĩnh nữa.
    
Anh thả lỏng hai tay, bỗng nhiên kéo tôi vào lòng, hung hăng hôn tôi, đầu lưỡi bá đạo chui vào miệng tôi. Tôi vừa đẩy anh vừa hô lớn cứu mạng, người rừng, có người muốn cưỡng hiếp tôi!

Anh đẩy tôi đến trên bàn trà nhỏ, loáng cái đã cởi cúc và dây kéo quần tôi, tuột phắt quần lót của tôi, trong tia sáng lờ mờ và mùi bơ nhàn nhạt trong phòng, nôn nóng đi vào thân thể tôi, hưởng thụ chẳng chút thương tiếc, tách trà bị chấn động rơi xuống đất, phát ra tiếng vỡ giòn giã.
  
Đây không phải là làm tình, làm tình phải có tiền tấu, gió nhẹ mưa nhỏ tuần tự tiến dần, cuối cùng khiến thân thể và tâm linh đều hoàn mỹ hợp nhất. Vì sao chúng tôi mỗi lần bên nhau, luôn không vào khuôn phép như thế cuồng dại như thế, kéo xé gào thét, giống như hai kẻ thù hận mấy đời, giận không thể ăn thịt đối phương giết chết đối phương rồi uống cạn máu?

Gyatso như sói hoang hung dữ chằm chằm nhìn tôi, bàn tay to thô ráp cào loạn xạ trên người tôi, sau đó bỗng nhiên cúi đầu xuống, cắn trên núm đỏ tươi kia, miệng phát ra tiếng thở hổn hển, ánh mắt lại từ từ dịu xuống.

Yến Tử, Yến Tử, theo anh nhé… Anh yếu ớt cầu xin tôi, sau đó ôm tôi thật chặt, để tôi dán sát anh hơn.

Tôi cũng chìa tay, vuốt ve khuôn mặt rám nắng của anh, nước mắt tức khắc trào ra. Gyatso, anh cần gì chuốc khổ trở lại? Cần gì chuốc khổ tìm em?

Gyatso ôm tôi lên, mặc quần vào cho tôi. Lại lần này lượt khác hôn môi tôi, nói Yến Tử, đợi anh, anh muốn em trở thành người đàn bà của anh, người đàn bà duy nhất.
        
Tôi rưng rưng nước mắt gật đầu, vết lệ chưa khô, đã quên tất cả đau đớn, tất cả khổ sở, chỉ cần người đàn ông này vẫn trở lại, chỉ cần anh vẫn muốn tôi, vì anh chìm đắm trăm lần lại ngại gì.

Anh kéo tay tôi, ra mở cửa, chỉ thấy ngoài cửa có một gã mặt đen và một cô bé đứng đó. Gã mặt đen chỉ tôi, quát gì đó bằng tiếng Tạng với Gyatso, Gyatso không nói gì, kéo tôi muốn bỏ đi, lại không đề phòng gã kia một đấm đánh tới, trúng ngay mũi Gyatso. Gyatso lập tức buông tôi ra, trả lại một đấm mạnh, đánh trên cánh tay gã mặt đen. Cô bé òa khóc, ôm chân Gyatso. Gyatso vừa mắng bằng tiếng Tạng, vừa kéo tôi đang đứng ngây người vọt lẹ xuống lầu nhanh chóng bỏ đi.    
  
Trên đường tôi nói với anh tôi đã trả phòng, tạm thời ở chỗ một người bạn phái nữ. Tôi nhấn mạnh hai chữ “phái nữ”, chính mình bi ai cho mình, lúc nào tôi đã trở nên dè dặt như vậy? Người đàn ông này, quả thật đã thay đổi tôi rất nhiều.

Gyatso mượn một căn nhà ở viện an cư ngoại ô phía đông, chúng tôi vào ở. Những thứ như chăn đệm đều có sẵn, anh đợi tôi tôi ngủ, lại ra ngoài mua về vật dụng thường ngày, thậm chí áo ngủ, quần lót đều nhất nhất mua về, sau đó lại nấu nước nóng, để tôi tắm nước nóng. Nhìn thấy những vết răng kia, Gyatso hỏi, Yến Tử, còn đau không?
  
Thích anh cắn em. Tôi cười yêu kiều, còn  nũng nịu đòi anh ẵm, ra vẻ vết thương lành rồi quên hết đau rồi.

Anh nói Yến Tử, em thế này rất ngoan rất nghe lời giống như một đứa trẻ. Sau đó lau khô người cho tôi, ẵm tôi lên giường, đắp mền, quay người vào bếp bê ra một ly sữa, dùng muổng từng chút từng chút đút cho tôi.

Người đàn ông này, khi dịu dàng cũng làm cho người ta rất cảm động.
  
Buổi tối, Liên gọi điện thoại, hỏi Hảo Hảo cậu ở đâu? Trác Nhất Hàng tìm cậu khắp nơi, đám bạn “Tạng phiêu” của cậu loan tin cậu bị một gã người Tạng cướp đi ở quảng trường chùa Jokhang.

Tôi thoáng nhìn Gyatso, đi ra ban công, nói tớ rất tốt không cần lo qua vài ngày sẽ về.

Hảo Hảo, cậu thật sự rất tốt chứ? Rốt cuộc cậu đang ở chung với ai?

Tớ thật sự rất tốt, cậu yên tâm nhé. Nói xong liền gác điện thoại, ngẫm nghĩ, lại tắt điện thoại.

Là gã ôm em đó à? Ánh mắt của Gyatso lại mạnh mẽ bắn tới.
  
Cô gái em yêu đó. Tôi cười trả lời, bước đến nhón chân hôn bờ môi mím chặt của anh. Đừng đa nghi, thật sự là một cô gái.

Lông mày của anh lúc đó mới giãn ra một chút.

Sau đó, tôi từng hỏi gã mặt đen đánh anh và cô bé là ai. Anh nói là em trai và em gái anh.

Vì sao phải đánh anh?

Không thích em. Ở chỗ tụi anh, hôn nhân phải do cha mẹ làm chủ, con cái không thể tự mình chọn lựa. Anh nói.

Niên đại nào rồi? Còn có hôn nhân bao biện sao? Ngoẹo đầu nhìn anh, không giống dáng vẻ nói dối.

Ở quê anh, tổ tiên đời đời đều là như vậy. Anh nói, thở dài.

Ôi, Gyatso tội nghiệp của em. Tôi vuốt ve khuôn mặt anh, đường đường một đấng nam nhi, lại bị người ta bao biện hôn nhân, thật là không sao hiểu nổi. Chúng ta không gấp, cứ từ từ.
Nhé?

Yến Tử, anh…

Cho rằng anh muốn giải thích với tôi tạm thời không thể đưa tôi về nhà không thể gặp cha mẹ chồng, bèn dựng ngón trỏ đặt trên môi anh. Xuỵt, đừng nói nữa. Em hiểu. Sau này tôi mới biết, Gyatso cơ bản không phải là ý này, lời anh muốn nói còn đáng sợ hơn nhiều so với điều này. Thật hối hận lần ấy đã cản trở anh, nếu không, bản thân có lẽ đã khác rồi.

Cuộc sống của chúng tôi yên tịnh trở lại.
  
Anh vẫn xử lý chuyện làm ăn của anh, mỗi ngày trở về đều vui hơn hớn nói với tôi đã kiếm bao nhiêu tiền, còn không ngừng mua trang sức mua quần áo cho tôi. Anh nói phụ nữ phải trang điểm đẹp đẽ, đi ra ngoài đàn ông mới có thể diện. Tôi nói tôi không thích những thứ linh tinh rắc rối đó. Anh hỏi vì sao, nói phụ nữ quê anh mỗi người đều có rất nhiều trang sức. Tôi bảo đó là tập quán dân tộc, con gái người Hán không thích trên người treo bảy món đồ tám xâu chuỗi chà bá, phiền phức, gây tai họa cho mình.

Từ đó, anh không mua những món ấy nữa, nhưng vẫn mua quần áo. Quần áo anh mua luôn rất vừa vặn, mặc lên cũng đẹp.
  
Khi anh vắng mặt, tôi cũng đi dạo phố Barkhor, tìm được Anh Sói ở chỗ “Tạng phiêu” thường lui tới, chân thành xin lỗi anh, còn mời họ đến “Tạng gia yến” xả láng một bữa, tốn hết hơn bốn trăm đồng của tôi.

Khi chia tay, ai nấy ngửi trên người tôi, bảo đầy người mùi Tạng ngao, chọc đến tôi than trời. Lũ không biết tốt xấu các người, ăn của tôi uống của tôi còn không nịnh bợ tôi, thật là chẳng có thiên lý.
  
Đến tìm Liên một lần, thấy tôi thần thái phơi phới xuất hiện, cô chẳng mảy may kinh ngạc. Chỉ hững hờ nói, ngồi đi, Hảo Hảo.

Bước đến ngồi bên cô. Muốn nói gì đó, cuối cùng không nói ra miệng.

Tớ giúp cậu xếp sẵn đồ đạc rồi. Cô nói. Bên Trác Nhất Hàng, cậu chuẩn bị nói thế nào?

Tớ đâu có nói sẽ gả cho anh ấy. Tôi ngoẹo đầu. Anh ấy đến tìm cậu à?

Không, lần trước chụp hình gặp được, lúc trò chuyện mới biết các cậu ở với nhau.

Anh chàng vô duyên. Tôi thầm thì một câu.

Cái gì? Liên hỏi.

Không có gì. Hôm nào lên lớp với cậu nhé Liên, tớ muốn cảm nhận một chút.

Được. Lúc nào muốn đi gọi điện thoại cho tớ, thứ hai đến thứ sáu đều có lớp, cuối tuần nghỉ. Cô nói, sau đó kéo hai chân áp sát người. Quay đầu cười tôi, không sợ yoga buồn tẻ ư?

Một câu nói tùy tiện, cậu lại nhớ suốt đời à? Véo hông cô một cái, đắc ý nhìn cô ngã trên đất.

Hảo Hảo, thế này sẽ lấy mạng người đấy. Cô nằm bò trên thảm, dùng ánh mắt không ngừng giết tôi.

(Dorje Zhoigar)

26.12.13

Hôn nhân Tây Tạng (7)



Zhoigar:              

Lúc này, trong bụi cây truyền đến tiếng gọi: “Zhoigar la, Zhoigar la, chị có đây không? Zhoigar la…”

Tôi vỗ Qiuzhu sắp nhảy lên, cao giọng trả lời: “Chongtsong, chị ở đây!”

Chongtsong là hàng xóm mới của tôi, nhỏ hơn tôi một tuổi. Cô thích chơi với tôi, nói những chuyện riêng tư của con gái với tôi. Khuya thế này còn chạy lên núi tìm tôi, không biết có chuyện gì.

Chẳng mấy chốc, đã thấy cô xách túi nylon từ bụi cây chui ra, thở hổn hển, mặt mày không vui. “Em đi tìm chị, Namgyal nói chị đi tắm rồi, cũng chả gọi em một tiếng!”

“Cơm tối xong chị mới lên, không biết em muốn đi mà! Mau qua đây, nước dễ chịu lắm.” Tôi vỗ mặt nước, rất vui sướng có người chia sẻ buổi tối đẹp đẽ dường này.

Cô loáng cái đã cởi sạch, nhảy vào hồ. “Thật dễ chịu nha! Dễ chịu chết mất!” Cô vừa ậm ừ, vừa tìm một tảng đá ở đối diện ngồi xuống, nước sâu đến ngực, cô cầm một bình nhựa nhỏ, tưới từng chặp từng chặp lên đầu.
         
Tôi nhích qua giúp cô gội đầu, vốc một nắm bột giặt xoa lên đầu cô. Bọt trắng tinh từng đám rơi trên mặt nước, trôi theo sóng nước.

“Em đính hôn rồi!” Cô gội sạch tóc xong, hất sang một bên, bỗng thốt một câu như thế.

“A?” Dù đây là chuyện sớm muộn phải xảy ra, nhưng thình lình nghe được, vẫn cảm thấy kinh ngạc. “Sao em biết? Lúc nào đám cưới?”

“Tối hôm qua, lúc em đi nhà vệ sinh, lén nghe được cha mẹ đang nói chuyện, chính là nói chuyện này, đằng trai hình như còn là quê chị.” Cô cúi đầu, tay nét có nét không vẽ lung tung trong nước, giọng nói đượm buồn.
  
“Chongtsong...” Tôi không biết làm sao an ủi cô mới phải. Lúc này, nói gì cũng bằng thừa. Tâm tình của cô lúc này, tôi vừa mới trải qua, nỗi lo sợ và hoảng loạn lúc đó, lời lẽ không an ủi nổi.

“Em nói là… là quê chị à?” Tôi hơi do dự.

“Dạ.” Chongtsong gật đầu. “Chính là quê chị, anh em ba người!”

Đó là ai nhỉ ? Trong óc tôi lần lượt hiện lên những gia đình quen biết chưa đám cưới lại là ba anh em, thật tình không vẽ được dấu bằng giữa họ và Chongtsong xinh đẹp thanh tú.

“Em không muốn gả chồng, không muốn gả cho ba gã đàn ông hoàn toàn xa lạ.” Chongtsong ngẩng đầu, trên mặt có chút bất lực. “Zhoigar la, chẳng lẽ chúng mình cứ phải nghe theo sắp đặt của cha mẹ, không thể tự làm chủ chút nào sao?”

“Từ xưa chẳng phải đều như vậy ư? Em, chúng mình, cha mẹ anh em chúng mình, có hôn nhân người nào là tự làm chủ đâu?” Nhìn thấy dáng vẻ của cô, đột nhiên tôi thương cảm. 
  
“Là chúng mình trải qua, không phải cha mẹ trải qua kia mà? Ít nhất chúng mình nên biết chút đỉnh chứ, dù biết đằng trai là ai, làm quen một chút cũng tốt. Giống như thế này, nói cũng chẳng nói tiếng nào với chúng mình đã đính hôn, hơn nữa phải đám cưới ngay. Tất cả mọi thứ đều giấu giếm chúng mình, còn nói cái gì những kẹo bánh quần áo này đều là bà con tặng, lời quỷ gạt người.” Chongtsong càng nói càng tức, giọng nói cũng cao lên tám phần, trở nên the thé, ở chốn yên tịnh này, tỏ ra rất đỗi đường đột.

Chuyện tôi mới trải qua không lâu, nhanh như vậy đã diễn lại trên người một cô gái khác. Nhìn thấy cô, phảng phất nhìn thấy mình thuở nào. Tôi gượng cười, bắt đầu giống nhau, kết cuộc giống nhau, quá trình thì sao? Quá trình cũng sẽ y như tôi chăng?

“Ai biết đó là mấy gã thế nào, em không chịu nổi chuyện này!” Chongtsong cúi đầu, vỗ mạnh nước hồ, bắn lên đầy hồ bọt nước, cũng đánh thức suy nghĩ của tôi.

“Không chịu nổi vẫn phải chịu, đây chính là số mệnh của chúng mình.” Tôi tưới nước rửa mặt, cũng rửa đi nước mắt trào ra. Đêm thế này, luôn khiến người thương cảm! Tất cả chẳng phải đều đã qua rồi sao? Tôi còn nghĩ những chuyện đó làm gì chứ? Đau buồn suông mà thôi! “Họ bảo em lúc nào đám cưới?”

“Ăn xong lễ Ongkar sẽ cưới.” Chongtsong co chân, ôm hai đầu gối, lặng lẽ mà chán nản!

“Còn đỡ, ít nhất em vẫn có thời gian nửa tháng chuẩn bị sẵn tâm lý. Chongtsong, đây là chuyện hết cách, đừng nghĩ nhiều như thế, em nghĩ càng nhiều càng khó chịu.” Tôi cũng cúi đầu nhìn mặt nước, vầng trăng tròn nhẹ nhàng lung linh, sáng ngời mà thánh khiết! Chẳng phải đều nói con gái như mặt trăng sao? Lẽ nào mặt trăng này định sẵn suốt đời không thể có ánh sáng của mình, mãi mãi phải mượn ánh sáng của mặt trời?
    
“Em không muốn tiếp nhận sắp xếp của họ, em nghĩ thông rồi, em phải đi Lhasa! Tối nay tìm chị chính là muốn nói chuyện này với chị, em muốn nhân lúc ngày mai lên núi chăn cừu len lén bỏ trốn!” Cô ngẩng đầu lên, nói dứt khoát, trên mặt thoáng qua một vẻ quyết liệt!

“Em muốn đào hôn !?” Tôi kinh ngạc nhìn cô, rời xa quê nhà, một mình? “Không được đâu, Chongtsong, xa nhà, em sinh sống thế nào? Cha mẹ em lại làm sao?”

“Vì sao không được? Em chỉ cần tìm được công việc, tự mình có thể nuôi sống mình. Nghe nói hiện nay ở Lhasa rất dễ tìm việc. Còn về cha mẹ, em không lo xuể nhiều như vậy, qua ải này trước rồi nói!”
   
“Em quyết định rồi? Nhỡ họ bắt em về thì sao?”

“Không đâu, đợi đến tối mai họ phát hiện, em sớm đã đi xa rồi. Họ không bắt được em đâu. Đến Lhasa, em sẽ đổi tên, tạm thời không gặp người ở quê là được!”
  
“Chongtsong…” Tôi nắm tay cô, vừa nghe nói cô muốn đào hôn, bản thân cũng cảm thấy hơi sợ. “Không có cách khác ư? Chỉ có thể chạy trốn sao? Nghĩ thêm xem, có thể thoái hôn hay không?” Tôi cười gượng, vì kết quả căn bản không thể nào đó. “Không thể, đúng không? Hôn ước đã định họ làm sao có thể hủy bỏ chứ?” Tôi nói năng lộn xộn, chính mình cũng không biết nói gì. Nhưng vừa nghĩ tới Chongtsong cô đơn chạy đến Lhasa, tim đã thình thịch đập mạnh không ngừng. Nơi xa xôi như thế, một đứa con gái, sinh sống cách nào? Hơn nữa, ngộ nhỡ bị bắt về thì phải làm sao? Một cô gái từng đào hôn, nay mai còn ai dám cưới? Vả lại cứ cho là đào hôn thành công, cha mẹ của cô làm thế nào? Nhất là cha cô, một vị gia trưởng, nếu để con gái mình đào hôn, sắp tới sẽ bị người làng chê cười. Còn đằng trai đính hôn với cô, sẽ mất hết mặt mũi, bất kể con trai hay cha mẹ, sau này trong làng đều khó ngẩng đầu lên được!

“Em nghĩ hết rồi. Ở Lhasa, em có thể đi làm vú em cho người ta, hoặc đến công trường xây dựng làm việc vặt. Tóm lại, tốt hơn so với chờ bị sắp đặt thế này! Zhoigar la, chúng mình chính là quá mềm yếu, suốt đời đều chẳng ra khỏi núi lớn, bên ngoài rốt cuộc thế nào đối với chúng mình chính là một câu đố. Chị xem anh Gyatso nhà chị, chẳng phải sống rất tốt ở Lhasa hay sao?”
  
“Anh ấy…” Anh đương nhiên sống rất tốt, nếu không cũng không đến nỗi cả nhà cũng không về. “Nhưng em không giống anh ấy, em là con gái, phụ nữ thì phải ở nhà hầu hạ người già, chăm sóc trẻ con.” Tôi hơi mơ hồ, đối với cách nói của cô không biết là đúng hay sai.

“Ai nói phụ nữ thì phải hầu hạ người già, chăm sóc trẻ con?” Chongtsong phản bác. “Phụ nữ không phải là người sao? Phụ nữ chẳng phải là đứa con cha mẹ nuôi dưỡng sao? Hơn nữa, dù muốn chúng ta hầu hạ người già, chăm sóc trẻ con, thế thì cũng cần chúng ta bằng lòng mới được chứ? Ba gã ấy em đều không quen, đột nhiên sẽ trở thành chồng em, bắt em chăm sóc họ và người nhà, dựa vào đâu?”
...
Trong đêm ánh trăng như nước đó, hai chúng tôi tranh luận, thảo luận; thảo luận, tranh luận, cuối cùng Chongtsong vẫn thuyết phục tôi ủng hộ kế hoạch chạy trốn của cô, nhận lời sau khi cô đi, giúp cô chăm sóc cha mẹ. Thật ra cũng nói không hẳn là thuyết phục tôi, cách nghĩ của cô tôi cũng từng có, có lẽ rất nhiều chị em đều từng có? Chỉ chẳng qua, chúng tôi đều không dũng cảm thực hiện nó, chúng tôi lo nghĩ quá nhiều, không dám phá vỡ nề nếp sinh hoạt hiện có. Dù chúng tôi rất ư không tình nguyện, cuối cùng vẫn dẫm lên dấu chân của lớp lớn, lặp lại cuộc sống đời này sang đời khác. Giờ đây Chongtsong muốn thay đổi nó, dù tương lai thế nào, ít nhất cô có dũng khí thử. Lòng riêng, tôi vẫn thấy mừng cho cô.

Tờ mờ sáng hôm sau, khi sương mù còn bao trùm làng nhỏ, tôi đã lên núi. Ở một nơi đã hẹn trước, gặp Chongtsong đeo sẵn tay nải. Tôi lấy ra toàn bộ tiền riêng mấy năm nay mình lén dành dụm, nhét vào lòng Chongtsong. “Một mình ở ngoài, nhất định phải cẩn thận. Thật sự không ổn, đi tìm Gyatso, đều là bà con cùng quê, anh ấy không thể không lo cho em!”

“Em sẽ cẩn thận, chị cũng phải bảo trọng!” Chongtsong ôm chầm lấy tôi, hai chúng tôi ôm nhau khóc.
  
Khó khăn lắm tôi mới đẩy Chongtsong ra, lau nước mắt, nói: “Em đi đi, mau đi đi! Đợi một lát đông người, bị phát hiện sẽ phiền phức đấy!”

Cô ngẩng đầu, nước mắt ràn rụa. “Sau khi em đi, chị năng đến thăm mẹ em nhé, khuyên mẹ nghĩ thoáng một chút, đừng quá đau buồn, sức khỏe mẹ không tốt lắm…” Chân núi chính là quê nhà, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, cô gái nào bằng lòng rời quê đi lưu lạc chứ?

“Em cứ yên tâm, chị sẽ đến. Em nhớ, ở bên ngoài đừng quá tỏ vẻ, nhất định phải chăm sóc tốt bản thân, lúc thuận tiện nhất định phải liên hệ với chị!” Tôi giúp cô lau nước mắt, chính mình cũng khóc đến nhòe nhoẹt.

Cô ôm chặt tôi lần nữa, nghẹn ngào: “A-jia a-jia…” Cuối cùng vẫn kiên quyết quay người, nhanh nhẹn men theo đường nhỏ bên núi đi xa dần. (A-jia: tiếng Tạng nghĩa là chị)
      
Tôi nhìn bóng lưng của cô, nước mắt nhạt nhòa. Lúc sắp vượt qua núi, Chongtsong quay người, nhìn tôi, lại nhìn làng núi nhỏ, cuối cùng vẫn biến mất nơi sâu thẳm mây trắng!

Từ nơi chúng tôi sống đến bên đường cái phải đi một tiếng đồng hồ, đi Lhasa phải ngồi xe ba ngày. Rất nhiều người lớp già, suốt đời ở trong vùng núi lớn này, ngoài núi ra sao, chỉ nghe qua, chưa thấy qua.
  
Người làng thường ngày chẳng có gì giải trí, nhà nào hộ nào hơi có chút chuyện trái lệ thường, chắc chắn là tin tức có tính bùng nổ nhất, sẽ khiến tất cả mọi người hưng phấn. Trong làng bất kể già trẻ chẳng trừ một ai đều quan tâm, bàn tán, mãi đến khi tìm được đề tài mới. Do đó chuyện Chongtsong chạy trốn, tối hôm ấy đã truyền khắp cả làng. Nam nữ già trẻ đều ùa đến nhà cô, mang đủ các kiểu tâm tư, hỏi thăm lẫn nhau xem sự việc xảy ra thế nào.

Cha Chongtsong giống như phát điên, lớn tiếng chửi bới, sai hai con trai đều ra ngoài tìm, lên núi tìm, lên thị trấn tìm. Còn sai con dâu ra đợi bên đường cái. Quay đầu nhìn thấy mẹ Chongtsong ở một bên chảy nước mắt, lại mắng nhiếc một trận phủ đầu, quăng đồ đạc loảng xoảng… Dày vò như thế đến trời sáng, con trai con dâu đều trở về. Đương nhiên, tất cả sắp xếp đều là uổng công. Sau đó, cha mẹ cô lần này lượt khác gọi tôi đến, gạn hỏi tối qua Chongtsong nói gì với tôi? Có tiết lộ mảy may tung tích gì không? Tôi nói với họ Chongtsong chả nói gì cả, chúng tôi chỉ cùng tắm, sau đó về nhà. Cuối cùng còn làm bộ không biết gì, hỏi Chongtsong vì sao chạy trốn? Cả nhà không phải đối với cô ấy rất tốt sao? Cuộc sống trong nhà cũng sung túc như thế. Mẹ cô muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng dưới ánh mắt giận dữ của cha cô, vẫn không dám hé răng.

Đào hôn, ở trong núi lớn khép kín thế này của chúng tôi, chẳng phải chuyện vẻ vang gì!

Sáng hôm sau, Namgyal trở về nói, Jiumei đã dẫn một người đàn ông trung niên vào làng, đi thẳng đến nhà Chongtsong, người làng lại nghe tin hành động ngay, đồng loạt đổ xô đến nhà cô.

Tôi biết, chuyện phiền phức nhất của nhà Chongtsong đến rồi. Tôi không gặp người đàn ông đó, cũng không sang nhà Chongtsong xem náo nhiệt, mà yên tịnh ngồi trước khung dệt vải, theo số sợi ngang dọc tỉ mỉ mắc những sợi len đã xe xong lên khung dệt, bắt đầu dệt phổ-lỗ dùng cho sang năm.
  
Buổi tối Namgyal kể, nhà Chongtsong ầm ĩ long trời. Người đàn ông kia chính là gia trưởng nhà trai Chongtsong đính hôn, nghe Jiumei báo cô dâu đã chạy trốn, liền đi gấp sang, la hét ầm ĩ, còn đánh cha Chongtsong, bắt nhà Chongtsong bồi thường tổn thất, nếu không sẽ đưa các con trai đến nhà Chongtsong ăn ở.

“Sao chẳng nói đạo lý như vậy?” Tôi ngạc nhiên nhìn Namgyal, “Con gái không bằng lòng gả chồng, chạy trốn, thoái hôn là được rồi, còn đánh ai chứ?”

“Ôi, em nói nghe nhẹ nhàng quá. Nhưng lão gia trưởng đó bảo, Chongtsong bỏ con lão, khiến cả nhà lão đều chẳng còn mặt mũi. Chuyện này không cho một lời giải thích, tuyệt đối không bỏ qua!” Namgyal cởi sạch quần áo, mặt thèm thuồng kéo tay tôi.

“Anh thôi đi.” Tôi gạt tay anh ra. “Vậy làm thế nào? Chongtsong đã không có mặt, chẳng lẽ còn phải giết người ư?”
      
“Giết người thì không đến nỗi, bồi thường tổn thất là nhất định. Em nói Chongtsong cũng thật là, cô ấy chạy trốn không sao, lại hại người nhà cô ấy thê thảm. Em chưa biết, lúc chị dâu cô ấy đến khuyên, bị lão kia đá một cái trên bụng, đứa con cũng mất rồi!”

“Khốn nạn, gia đình loại này, may mà Chongtsong chưa gả, nếu không về sau cô ấy bị làm tình làm tội!” Tôi giận dữ nói. “Còn bồi thường nhà họ cái gì, nên tìm họ đòi bồi thường tổn thất mới phải, đứa con trong bụng chị dâu cô ấy đã sáu tháng rồi!”
  
“Đàn bà mất đứa con có gì kỳ lạ đâu? Lão ta nói, mất rồi còn có thể mang thai đứa khác. Mặt mũi nhà lão mất sạch, đó mới là không tìm lại được. Hiện giờ lão vẫn đang làm ầm ĩ bên nhà Chongtsong, nói ngày mai vẫn không cho câu trả lời, thì trở về gọi các con trai đến dọn đồ!”

“Sao lại có loại người này nhỉ?” Chongtsong từng nói người đính hôn là quê tôi, nhưng tôi thật tình không nghĩ ra gia trưởng nào ở quê lại không nói đạo lý như vậy. “Em đi xem xem!”            
  
“Đừng đi đừng đi, khuya thế này em đi làm gì? Hơn nữa cha Chongtsong hiện giờ vẫn nghi em có liên quan đến chuyện con gái ông ấy đào hôn đấy! Nếu em sang, nhỡ lão kia trút giận lên người em thì làm thế nào? Vả lại Jiumei ở đó, ông ấy là ông mai, chuyện này ông ấy sẽ xử lý ổn thỏa!”

Ngẫm lại lời Namgyal chẳng phải không có lý. Hai bên đều là người cùng làng, tôi giúp bên nào cũng không phải. Hơn nữa, Jiumei có tiếng khéo ăn nói, trong chu vi trăm dặm, nhà nào không có mối ông làm, áo ông may, bất kể chuyện lớn cỡ nào, chỉ cần ông ra mặt, dù sao cũng phải nể mặt chứ?
  
Quả nhiên, ngày hôm sau Namgyal trở về nói lão kia đã đi rồi. Bảo là thông qua dàn xếp của Jiumei, nhà Chongtsong trả lại tất cả đồ đính hôn, ngoài ra còn cho một con bò yak, năm mươi cân thanh khoa, chuyện này mới xem là qua đi.

Chị dâu Chongtsong lại vì thế sảy thai. Ở chỗ chúng tôi, phụ nữ sinh con bị xem là chuyện hết sức tự nhiên, không xem là chuyện to tát để xử lý. Rất nhiều phụ nữ hôm sau sinh, hôm trước còn xuống đồng làm việc.

Thế nhưng, tôi vẫn thương xót chị dâu cô, thấy chị cõng nước, nhấc đến mấy lần cũng nhấc không lên, bèn bước đến giúp chị cõng nước về. Buổi chiều nhổ cỏ, liền nhổ thêm một sọt đổ trong sân nhà cô, tôi đã hứa với Chongtsong sẽ giúp cô chăm sóc cha mẹ.
    
Xảy ra chuyện này, người làng đều ở sau lưng chỉ chỉ trỏ trỏ. Người nhà cô ra vào đều cúi gằm, nhất là cha cô, hình như đột nhiên già hơn mười tuổi, lưng cũng còng, tóc cũng bạc không ít! 

Mỗi lần nhìn thấy cha cô, tôi đều tránh trước. Tôi rất bứt rứt, vừa đồng tình Chongtsong, vừa tội nghiệp cha cô. Gia trưởng ở chỗ chúng tôi là người đàn ông kiêu ngạo dường nào, lại vì con gái đào hôn, biến thành quái vật trong mắt người làng, đi đến đâu đều có ánh mắt khác thường soi mói, đều có người ở sau lưng xầm xì bàn tán không ngớt! 

(Dorje Zhoigar)

25.12.13

Hôn nhân Tây Tạng (6)



Hảo Hảo:
  
Tôi đến Lhasa tìm vui, niềm vui lại cách tôi xa lắc xa lơ. Lòng này làm sao ở yên? Theo Trác Nhất Hàng, chẳng cam lòng, vô vọng khổ sở chờ đợi người đàn ông như gió không thể nắm bắt ấy, nơi nào có tận cùng? Nếu gió không muốn ngừng, mây cũng chẳng làm gì được gió! Hồi lâu, nghe thấy có người gõ cửa. Lau nước mắt, vừa ra mở hé cửa, người kia liền cuốn vào, một mùi mồ hôi kèm dầu bơ quen thuộc, thậm chí chưa kịp nhìn rõ, đã bị anh ôm vào lòng. Yến Tử Yến Tử, em đã đi đâu thế? Anh tìm em mỗi ngày, đã tìm năm ngày rồi!

Còn lời nào có thể an ủi trái tim phụ nữ hơn lời này, còn ánh mắt nào lay động tình cảm phụ nữ hơn ánh mắt này? Khoảnh khắc anh ôm tôi vào lòng, tất cả thương cảm tan thành mây khói. Gyatso Gyatso, anh xấu xa này, vì sao còn phải trở lại? Vì sao còn phải tìm em?
  
Yến Tử, anh nhớ em, nhớ em không kìm nén nổi. Yến Tử, em sẽ là của anh đúng không? Chỉ là người phụ nữ của một mình anh đúng không? Anh không muốn chia sẻ, anh muốn em hoàn hoàn toàn toàn thuộc về anh! Yến Tử à… Em có biết anh nhớ em rất nhiều không? Anh ném tôi lên giường, áo trên chưa cởi, đã gấp không đợi được chen vào thân thể tôi, cuồng loạn muốn tôi như gió cuốn mây tàn.

Gã tồi anh là gã tồi. Tôi vừa khóc vừa cười nghênh đón anh, cắn mạnh dái tai anh, cắn môi anh, sau đó lại vuốt ve. Thân thể mềm nhũn như mây trắng trên bầu trời Lhasa, chớp mắt ảo hóa thành sương mù, theo gió tản đi.

Tôi không nghĩ đến Trác Nhất Hàng nữa, không nghĩ chuyện gả chồng nữa. Cứ dính vào thế này chăng? Cứ sống thế này chăng? Ngày tháng sắp tới ai biết được? Ngày mai, có lẽ tôi đã chết, có lẽ đã xấu xí, đã tàn phế, hôm nay, cứ để tôi an hưởng niềm vui này vậy.

Gyatso vẫn u uất như thế, anh đột nhiên trở về, giống như một người sắp chết tóm được cọng rơm, dục vọng muốn sống che lấp tất cả. Tôi chính là cọng rơm của anh, có lẽ, anh đang lo lắng vì tôi? Lo tôi không thể theo anh trọn đời trọn kiếp. Do đó, muốn tôi bất kể ngày đêm, đòi yêu mọi lúc mọi nơi. Trên mỗi tấc nền xi măng của căn phòng nhỏ, trên mỗi món đồ dùng trong nhà, đều để lại vết tích hoan hảo của chúng tôi.
  
Đôi khi, quả thực có người cần trùng thảo hoặc thổ sản khác, Gyatso trì hoãn không được, vạn bất đắc dĩ mới rời tôi một lát, vừa làm xong việc lập tức trở về, kè kè bên tôi, tỉ mỉ đếm lông mày tôi, đếm lông mi tôi, đếm mãi đếm mãi rồi hỏi Yến Tử em sẽ không rời xa anh chứ Yến Tử em sẽ không tốt với người đàn ông khác chứ?

Tôi cứ cười anh là tuổi cọp, cọp hoang.

Anh hỏi vì sao?

Tôi nói cọp đực hoang dã đến một chỗ mới, thì tè một bãi, sau đó gầm một tiếng dài, biểu thị địa bàn này là của mình, cọp khác không vào nữa. Đàn ông các anh chẳng phải đều như thế sao?

Anh cười nói chính thế chính thế, đàn bà chính là địa bàn của tụi anh, địa bàn này chỉ có thể có anh. Khi nói như thế tay anh cũng bắt đầu chẳng chút quy củ, thò vào trong áo lót của tôi sờ nắn trên dưới. Mỗi lúc di động liền nói đây là của ta, sau đó bất kể tôi đồng ý hay không liền cởi cúc quần tôi, cưỡng chế đi vào thân thể tôi, tung hoành ngang dọc, cười đắc ý.

Anh chính là một gã đàn ông như thế, là giặc cướp. Chẳng nói logic, chẳng theo quy tắc, muốn thế nào thì thế nấy, trắng trợn không kiêng nể bá chiếm thân thể tôi, chinh phục tôi.
  
Trác Nhất Hàng vẫn cứ gọi điện thoại, tôi không dám nhận, sợ anh hỏi tôi đang ở đâu, sợ anh nói đến gặp tôi. Tôi là một cô nàng luôn không thể tự chủ làm cuộc sống của mình rối tung. Nhất Hàng thấy tôi không nhận điện thoại, bèn tin nhắn này tiếp tin nhắn kia oanh tạc tôi. Nói đến đi, anh chờ em ở nhà, chúng ta đi mua đồ ăn. Sữa tắm em mua rất thơm, tối nay đến dùng nhé. Anh đã mua áo ngủ cho em, màu hồng phấn, như da em, vân vân... Lời lẽ ám muội mà lại triền miên, tôi cứ chưa xem hết đã xóa.

Rồi một hôm, Gyatso gửi tin nhắn nói Yến Tử, anh phải đi mấy ngày, có việc. Chẳng có lấy một lý do liền bặt tăm, điện thoại di động gọi không thông nữa. Tôi không cam tâm anh lại mất tích như vậy, tìm anh khắp phố lớn, hỏi thăm khắp nơi có ai từng thấy Gyatso không. Đã gặp vô số anh chàng Gyatso, đều là những khuôn mặt xa lạ, không có người tôi tìm. Bất lực ngồi ở cửa chùa Jokhang, ôm mặt lặng lẽ rơi lệ. Anh đi rồi, anh không cần tôi nữa, tôi bị người ta bỏ rơi rồi, một lần nữa bị người ta bỏ rơi rồi.
  
Chẳng muốn nán lại trong căn phòng nhỏ, không có Gyatso, căn phòng lạnh lẽo thấu xương.
Xách hành lý, trả phòng, đến tìm Liên. Nói với Liên tớ chẳng có chỗ nào để đi nữa, cậu có thể giết tớ không?

Cô lườm tôi, nói nha đầu chết tiệt cậu lập sẵn di chúc trước, sau khi chết tất cả tài sản thuộc về tớ.

Liên, tớ tội nghiệp lắm, cậu không thu nhận tớ sao?

Liên đón lấy ba lô của tôi, lôi y phục lộn xộn bát nháo ra xếp gọn gàng, sau đó tìm một cái tủ trống bỏ vào từng món, lại đưa cho tôi một hộp sữa.

Liên, tớ yêu cậu lắm, dù tớ chẳng yêu ai, tớ cũng yêu cậu. Ôm lấy cô, thơm một cái trên mặt cô.

Nếu cậu còn quậy nữa, tớ sẽ đuổi cậu ra đó. Cô cười dí dỏm, nói ngủ thật ngon một lát đi, trông mắt gấu mèo của cậu kìa.
    
Liên, kiếp trước cậu nhất định đã nợ tớ, kiếp này ông trời phạt cậu đến thu nhận tớ. Thay áo ngủ bông của Liên đưa cho, chui vào trong chiếc chăn to sụ, chẳng mấy chốc đã ngủ thiếp đi.

Khi tỉnh lại đã là ngày hôm sau, nóng vội mở tin nhắn điện thoại. Ngoài Trác Nhất Hàng, không có ai khác.

Gyatso Gyatso, gặp gỡ anh là sai lầm của em, nhớ nhung anh khiến em đã sai càng sai.

Liên chẳng hỏi tôi gì cả, thời gian làm việc nghỉ ngơi của cô không hề vì tôi đến mà thay đổi mảy may. Đúng bảy giờ thức dậy, ngồi thiền một tiếng, yoga một tiếng. Sau đó ăn sáng. Nước lọc với bánh mì hoặc cháo yến mạch với bánh gatô hay sữa với bánh bao. Buổi sáng xem sách, buổi trưa ăn chút ít ở nhà trọ, người ta nấu gì cô ăn nấy, không bao giờ kén cá chọn canh; ngủ trưa một tiếng, buổi chiều ra ngoài đi dạo, đem theo máy ảnh chụp những người đi kora hoặc chụp mây. Buổi tối đúng mười giờ đi ngủ.  
  
Liên, cậu từng yêu chứ? Tôi đứng bên cửa, ngắm Liên yên tịnh lau máy ảnh trên ban công, hỏi.

Từng yêu. Cô chẳng ngẩng đầu lên.

Thế sao cậu yên tịnh như vậy?

Từng yêu thì không thể yên tịnh sao? Cô ngẩng đầu, mỉm cười. Dáng vẻ ấy, như một gốc lan thầm nở trong khe sâu.

Yêu chẳng phải oanh oanh liệt liệt hay sao?

Yêu có rất nhiều phương thức bày tỏ, oanh oanh liệt liệt chỉ là một kiểu. Cô nói.

Liên, cậu có từng nghĩ đi tu không? Hoặc là lánh đời?

Không. Thế giới hiện giờ rất tốt đẹp, tớ thích, vì sao phải lánh đời? Cô không nhìn tôi nữa, lắp ống kính vào máy ảnh, ngắm tới ngắm lui áng mây trên trời.

Trước giờ chưa xem hình Liên chụp, nhưng dường như cô rất thích máy ảnh, rảnh rỗi liền săm soi những món đồ ấy. Tôi không hiểu về máy ảnh, nhưng cũng biết ống kính lớn lớn nhỏ nhỏ trong tay Liên là loại chuyên nghiệp. Một người phụ nữ, cả ngày vác mấy cục sắt ấy đi loanh quanh, mệt chết được. Phụ nữ là để được chụp, không phải chụp người khác. Liên… là một dị nhân.

Bên ngoài trời mưa nhỏ, Liên đóng cửa sổ ban công, lẩm bẩm: Mùa mưa năm nay hình như đến sớm!
  
Lhasa là một nơi kỳ lạ, mùa đông không rơi một giọt mưa, mùa hè lại mưa không ngớt. Mỗi đêm bên ngoài đều rào rào mưa không ngừng, ngày hôm sau khi ra cửa lại muôn dặm trời quang. Liên nói như vậy rất tốt, khi chụp hình độ trong suốt của không khí rất cao, lớp lang sẽ rất rõ ràng. Tôi chả hiểu lớp lang gì, chỉ biết ban đêm trời mưa, nghe tiếng mưa tôi sẽ ngủ đặc biệt yên ổn.
     
Trong sự bảo hộ dịu dàng của Liên tôi tựa hồ đã lắng dịu xuống, ngực không âm ỉ đau nữa. Liên nói cô phải bắt đầu làm việc, đến trung tâm yoga lên lớp cho người ta. Cô còn bảo thị trường yoga của Lhasa mới bắt đầu, rất thiếu giáo viên, Hảo Hảo, hay cậu cũng luyện yoga nhé?

Xí, tớ luyện yoga? Động tác chậm rì rì sẽ làm tớ buồn chết. Tôi nói, trở người.

Cậu đó, rồi có một ngày cũng sẽ yên tịnh. Cô nhìn tôi, thay một bộ áo vải màu trắng của Nepal.
    
Bắt đầu khôi phục cuộc sống trước đây, lê la hết quán bar này đến quán bar khác. Chào hỏi với những “Tạng phiêu” quen biết không quen biết, cùng chơi trò giết người, cùng chơi trò nói thật. Anh Sói, đã có ba năm Tạng phiêu, kể với mọi người anh đã nhặt tôi ở cửa chùa Jokhang. Nói lúc đó tôi mất hồn đến mức giống như đứa bé xin cơm trên phố Barkhor, nhìn ai cũng đờ đẫn như khúc gỗ. Anh bảo anh vốn dĩ cho rằng sẽ có một cuộc gặp gỡ diễm tình, kết quả lại đụng phải quỷ, vẫy cũng vẫy không thoát. Nói xong còn gào lớn ai muốn người đẹp? Muốn người đẹp này tặng kèm mười đồng đại dương và hai chai bia Lhasa, sau đó cả đám “Tạng phiêu” không phân nam nữ đều hô to “Tôi muốn tôi muốn.”

Bất kể ban ngày ban đêm, chúng tôi cùng sống trà trộn. Ăn cơm AA (mạnh ai nấy trả), uống trà AA, ở hostel cũng AA, đi cả bọn, về cả bọn. Chúng tôi là một đám trẻ không có lý tưởng không có mục đích không nghĩ ngày mai không nghĩ tương lai nhưng vui vẻ, để mỗi ngày đều trải qua đặc sắc như ý. Tuổi tác khác nhau tính cách khác nhau, vì hai chữ “Tây Tạng” đến với nhau, hẹn nhau tìm kiếm đặc sắc, chia sẻ bí mật lẫn nhau. Quán trà Cách Mạng và quán trà Quang Minh là nơi chúng tôi thường lui tới, một ấm trà ngọt, năm sáu người có thể uống một buổi chiều. Thời gian ăn tối, chúng tôi có thể ngồi ở một quán bar nhỏ do “Tạng phiêu” nào đó mở, rẻ mà có tình điệu hoài cựu, nhâm nhi chút rượu luôn tiện giải quyết bữa tối, lúc đêm khuya người vắng ôm nhau, hát khúc ca không thành điệu, bước chân loạng choạng trở về nơi ở.

Tôi khoa trương cười, khoa trương nói chuyện, khoa trương cùng người cợt nhả chòng ghẹo. Tôi muốn quên Gyatso, quên những ngày ngày đêm đêm viển vông ấy, quên hình hài phóng đãng của những ngày ấy.
  
Liên từng cùng tôi đi chơi một lần, chưa ngồi đến hai mươi phút đã về. Cô nói cô không quen cuộc sống như vậy nữa.

Lẽ nào cô cũng từng sống cuộc sống như vậy sao? Ngắm bóng lưng của Liên thầm nghĩ. Vừa quay người, lại thấy những người khác cũng ngẩn ngơ, bèn huơ huơ tay ở giữa. Tỉnh lại nào, tiên nữ đi mất rồi.

Mẹ ơi, Hảo Hảo, cô ấy là ai thế? Anh Sói há hốc mồm, nói một cách khoa trương. Nếu cô ấy nán thêm một lát, nhất định bệnh tim của anh phát tác.

Cô ấy à, đến từ trên trời. Tôi cười.

Thảo nào không hưởng khói lửa nhân gian. Một em mũm mĩm cầm ly nước lọc Liên mới uống, cố ý ngửi một cái, hô lớn ly nước tiên đấy.

Những người khác bèn cười ồ lên.

(Dorje Zhoigar)