Ở chung với người vui vẻ thì sao? Thấy người ta vui vẻ hớn hở, kẻ không vui còn phải che giấu nỗi buồn của mình, gắng gượng tươi cười, hòng tăng thêm niềm vui của người khác, thế thì mức độ không vui đương nhiên chỉ có tăng thêm chứ không giảm bớt.
Còn nếu kể lể buồn phiền với người vui vẻ, đó càng là cực kỳ ngu xuẩn. Người vui vẻ làm gì có tâm tình nhàn rỗi nghe bạn than khổ? Đãi bôi vài câu, đã là hết sức lịch sự rồi.
Do đó, người không vui, tốt nhất đơn độc lánh mình mà buồn bực. Nói như vậy dường như đã phủ định tác dụng của bạn bè, thực ra vừa khéo ngược lại, bạn bè qua lại, nhất định phải khiến đối phương vui vẻ, chứ không thể khiến đối phương không vui. Nếu luôn khiến bạn bè không vui, thế thì người này nhất định sẽ chẳng có quá nhiều bạn bè, hơn nữa số bạn bè ít ỏi ấy cũng sẽ dần dần mất hẳn.
Người không vui, tự động biến mất trước mặt người khác, người người hoan hỉ, đợi lúc vui vẻ lại xuất hiện.
Cứ mãi không vui thì sao? Thế thì cứ mãi đừng xuất hiện!
No comments:
Post a Comment