28.7.15

Khi hoài niệm chuyến đi, chúng ta đang hoài niệm điều gì?


Mỗi lần đi du lịch đường dài, đến một, hai ngày cuối cùng, tôi sẽ đột nhiên nhớ nhà da diết, rất muốn mau chóng trở về. Không rõ là vì mệt mỏi hay thòm thèm thức ăn của Hồng Kông, tóm lại, người ở đất khách, trong lòng đã suy nghĩ sau khi về nhà phải đánh chén những món gì.

Thế nhưng, về nhà được một quãng thời gian rồi, tôi lại sẽ hoài niệm chuyến du lịch đường dài ấy, mong mỏi lúc nào đó có thể đi lần nữa.

Lữ khách phải chăng đều như thế?

Năm ngoái đi Ý chơi, tôi ăn bữa cơm cuối cùng ở Rome. Mọi người muốn đi ăn món Ý, song tôi lại khăng khăng phải ăn món Trung. Đã nếm món Ý nhiều ngày liền, tuy ngon vô cùng, nhưng tôi thực sự hơi ngán, chỉ muốn ăn một bữa cơm Trung thanh đạm.

Kết quả, ở một quán nhỏ do người Đài Loan mở, tôi đã ăn một bữa cơm Trung chẳng ra Trung, Tây chẳng ra Tây. Đó là chọn lựa của chính tôi, không thể oán trách.

Sau khi trở về, tôi lại hối hận lúc đó không đi ăn món Ý. Đường sá xa xôi, chẳng biết bao giờ mới đi Rome nữa. Càng bận rộn tối mắt tối mũi, tôi càng hoài niệm những ngày tháng của chuyến đi.

Trên đường du lịch ta khao khát được về nhà. Trở về rồi, ta lại ao ước một lần nữa cất bước đi xa. Biết khi nao tôi mới có thể vứt bỏ tất thảy, nghỉ phép một năm, cũng không viết sách nữa. Chỉ là, thời khắc này, tôi vẫn còn quá nhiều thứ không buông xuống được, lại e rằng mình sẽ nhớ nhà trong lúc ngao du.

Con người ta lúc nào cũng vậy, thời gian trôi qua rồi mới tưởng nhớ sâu sắc, lữ trình như thế, tình yêu như thế, thậm chí tình bạn, hình như cũng là thuở trước tương đối tốt đẹp. Thứ một đi không trở lại luôn khiến lòng người hướng đến nhất. Chuyến du lịch kế tiếp, tôi nghĩ ắt hẳn sẽ lại càng được hoài niệm hơn sau khi nó kết thúc.

(Trương Tiểu Nhàn)

No comments:

Post a Comment