Anh
nói, hy vọng đến lúc ba mươi tuổi, sẽ không cô độc như hiện tại. Suốt
ngày một mình một bóng. Là nỗi cô độc thiếu thốn chẳng có ý nghĩa gì cả.
Cô nói, em đang già đi, nhưng hiện tại vẫn cô độc như lúc hai mươi lăm
tuổi. Cô độc và tuổi tác không có liên quan. Chỉ cần anh sống, thì sẽ cô
độc.
Gian phòng tối đen. Cành cây trụi lủi ngoài cửa sổ kính
vỡ nát. Thiết bị hiển thị của vi tính vẫn tỏa ra ánh sáng bức xạ nhợt
nhạt. Trong bóng tối, cô ngồi trên ghế. Hút một điếu thuốc. Chẳng có
chốn về.
(Trích “Thanh tỉnh kỷ”, An Ni Bảo Bối)
No comments:
Post a Comment