5.1.14

Thăm hỏi

Tôi ốm rồi, một khoảng thời gian tương đối dài.

Trong lúc mơ màng, thường nhìn thấy anh, đeo hành lý giản đơn, như hôm sắp giã biệt, đứng ở bên cửa, đôi mắt dưới rìa mũ hoang vắng mà nồng nhiệt, nói, anh đến cầu hòa.

Tôi kiên quyết lắc đầu.

Anh nhất định phải chọn lựa giữa hai tình yêu.

Em, hay là biển.

Đứng ở chỗ sáng, anh nói: Đợi anh một lần cuối cùng này, sau này, sẽ không đi nữa.

Tôi ngoảnh mặt đi, không nói chuyện, yêu anh, phải chăng nên cho anh tự do?

Em biết, anh không nỡ rời em, anh nhất định sẽ trở về. Lúc sắp đi anh nói.

Thế nhưng, biển là người tình cuồng dại hay ghen, không chịu thả anh về.

Sau đó, tôi dần dần bình phục.

Trong ánh nắng ngày hè, phơi quần áo đã giặt xong lên. Trên sào xanh chàm đỏ tía, mùi thơm thoang thoảng, là một thế giới mới.

Đột nhiên, có thanh âm từ phương xa truyền đến.

Là anh. Ngang ngược mà dịu dàng – sai gió trên biển, đến thăm hỏi, đến ôm ấp, đến quấn quít.

Biển, không nỡ rời anh. Anh, không nỡ rời tôi.

Tôi lại ốm rồi.


(Trương Mạn Quyên)

No comments:

Post a Comment