6.1.14

Hữu tình

“Hoa, rốt cuộc là làm thế nào nở được nhỉ?” Một hôm, con đột nhiên hỏi tôi.

Tôi bị câu hỏi đột ngột này hỏi đến đứng hình, tôi nói: “Hẳn là vì mùa xuân.”

Con không hề thỏa mãn với câu trả lời của tôi, con nói: “Nhưng mà, có hoa nở vào mùa hè, có hoa nở vào mùa đông ạ!”

Tôi hỏi: “Thế thì, con cảm thấy làm sao nở được nhỉ?”

“Tự hoa muốn nở, thì nở đó mà!” Con ngây thơ cười: “Vì nụ hoa của nó quá lớn, căng rách ra ạ!”

Nói xong con liền chạy đi. Đúng rồi! Đối với đóa hoa và đối với vũ trụ cũng vậy, chúng ta đều tràn đầy nghi vấn, vì chúng ta không biết sức mạnh và trật tự của nó chính xác đến từ nơi nào.

Hoa nở, là sức mạnh của chính nó tự nhiên phơi bày trong nhân duyên, nó tích trữ sức lực của mình, khiến mình phổng phao, sau đó bộc phá, giống như ánh nắng xuyên toạc mây đen lúc sớm mai.

Hoa nở là một lẽ hữu tình, là một kiểu hoàn thành sinh mệnh nội tại, điều này thân thiết biết bao! Khiến tôi nghĩ đến, chúng ta cũng nên tích lũy, dồi dào, nở rộ, mãi mãi theo đuổi tự thân hoàn thành.


(Lâm Thanh Huyền)

No comments:

Post a Comment