Trên tàu hỏa xuất phát từ London, cô chú ý đến một ông cụ ngồi ở bên
lối đi. Ông mặc chiếc áo len Kashmir màu nước trà nhạt cổ chữ V, bên
trong là chiếc áo sơ mi màu lục nhạt.
Ông từ trong túi xách tay lấy ra một cốc trà nóng mua ở tiệm cà phê tại
nhà ga, lại lấy ra một gói bánh cookies, rồi từ trong giỏ hành lý nhỏ
mang theo bên người lấy ra một cuốn tiểu thuyết rất dày... Ông thong thả
uống trà, thỉnh thoảng ăn kèm một miếng bánh cookies, trong khoảng thời
gian đó, ánh mắt ông không hề rời khỏi cuốn sách, nhưng bàn tay ông
luôn có thể tìm thấy bánh cookies và cốc trà một cách rất chuẩn xác. Mãi
đến khi cô xuống tàu, ông cụ mới ăn hết một nửa số bánh cookies. Mặt
bàn của ông luôn khô ráo sạch sẽ, không có vụn bánh cookies, cũng không
có vết nước trà.
Trên người quý ông Anh quốc này, cô đã nhìn thấy một thứ quý báu, đó là sự trịnh trọng đối với sinh mệnh từ đầu đến cuối. Khi bạn chẳng có ấm chén uống trà trang nhã, bánh ngọt thịnh soạn và bạn bè bên cạnh, bạn vẫn có thể trịnh trọng đối diện với bản thân, tận hưởng sự yên vui và thoải mái dẫu chỉ giây lát trong sinh mệnh, vào những tháng ngày bình đạm hoặc phiền não, cũng có thể bừng nở như hoa, cho dù lúc ấy chỉ có một cốc trà. Mà một cốc trà, chúng ta chung quy vẫn có thể sở hữu.
(Tử Mạt)
Trên người quý ông Anh quốc này, cô đã nhìn thấy một thứ quý báu, đó là sự trịnh trọng đối với sinh mệnh từ đầu đến cuối. Khi bạn chẳng có ấm chén uống trà trang nhã, bánh ngọt thịnh soạn và bạn bè bên cạnh, bạn vẫn có thể trịnh trọng đối diện với bản thân, tận hưởng sự yên vui và thoải mái dẫu chỉ giây lát trong sinh mệnh, vào những tháng ngày bình đạm hoặc phiền não, cũng có thể bừng nở như hoa, cho dù lúc ấy chỉ có một cốc trà. Mà một cốc trà, chúng ta chung quy vẫn có thể sở hữu.
(Tử Mạt)
No comments:
Post a Comment