Có người đã làm một hạng mục điều tra: Con người ta lúc tuổi già hối
hận nhất chuyện gì trong đời? Đáp án xếp theo thứ tự, một là thời trẻ
không cố gắng, hai là chọn nhầm nghề nghiệp không có thành tựu, ba là
dạy dỗ con cái không thích đáng, bốn là chưa thường xuyên rèn luyện thân
thể, năm là không trân trọng bầu bạn, sáu là chưa tận hiếu với cha mẹ,
bảy là hôn nhân không có tình yêu, tám là chưa thể du lịch vòng quanh
thế giới, chín là suốt đời thiếu sự kích thích, hối hận kiếm tiền không đủ xếp cuối cùng. Nếu là bạn, bạn hối hận điều gì?
Đáp án của tôi là: “Vì hiện tại tôi đã hiểu rõ, cho nên trước khi chết sẽ không hối hận.”
Trước đây, tôi từng dùng rất nhiều tên trên mạng, trong đó có hai cái tên là Vô Kỵ và Bất Hối, đều lấy từ truyện “Ỷ Thiên Đồ Long Ký” của Kim Dung, cũng đều là mộng tưởng của tôi.
Trong sách, Vô Kỵ, là mộng tưởng của một chàng trai; Bất Hối, là quyết tâm của một cô gái.
Có những người vì sao làm việc không thành công? Là vì tiếc rẻ. Tiếc rẻ bản thân, tiếc rẻ sức khỏe, tiếc rẻ trao ra. Trên nguyên tắc, làm được Vô Kỵ (Không Sợ) rất khó, nhưng có lúc, để hoàn thành một số việc, hoàn toàn buông ra, chẳng lo chẳng màng, ngược lại có thể thành công. Tuy sự thành công này có lẽ trên danh nghĩa đã chẳng liên quan đến bản thân, bất kể là danh hay lợi đều rơi vào tay kẻ khác, thế nhưng, ý kiến đã được thực hiện, quan trọng hơn bất cứ chuyện gì.
Trên đường đời luôn có lối rẽ, cùng một thời gian, mấy sự việc, vài con người, bạn chỉ có thể có một lựa chọn duy nhất, đã lựa chọn, thì chớ hối hận, đi tiếp, chấp nhận kết quả, cho dù kết quả không tốt. Đừng cứ nghĩ ngợi giá như lúc đầu lựa chọn một con đường khác...
Tam Mao cũng từng giải thích điểm khác nhau giữa Vô Hối và Bất Hối: trong Vô Hối có sự bất lực, còn Bất Hối dứt khoát hơn.
Mỗi người đều có sự theo đuổi của mình, có con đường mà mình phải đi, nỗi tiếc nuối và hối hận do người khác liệt kê ra chẳng liên quan đến tôi, tôi sẽ không dựa theo tiêu chuẩn của ai đó để yêu cầu bản thân. Tôi cố gắng thực hiện, làm hết sức mình, sau đó thuận theo mệnh trời, tôi không đau buồn vì những thứ không có được, tôi quan tâm những thứ đã có được và sự tốt đẹp sở hữu trong tay.
Để tương lai không hối hận, nên sẽ thận trọng đưa ra sự lựa chọn của mình, bất kể là yêu thích hay áp lực nào khác, đều khó buộc tôi đưa ra lựa chọn mang tính khuất phục; còn nếu tôi cuối cùng đã khuất phục, đó là bởi vì có những người hoặc vật quan trọng hơn trói buộc tôi, khiến tôi cam nguyện hy sinh.
“Nếu là bạn, bạn hối hận điều gì?”
Không ai có thể trả lời thay bạn, trong đời người, rất nhiều đáp án đều do chính mình tìm lấy.
(Tiêu Thu Thủy)
No comments:
Post a Comment