Ngày trước, đất Tạng lưu truyền ba câu hỏi mở: Trên đời thứ gì nhẹ nhất? Thứ gì nặng nhất? Thứ gì béo nhất?
Không có đáp án tiêu chuẩn, câu trả lời thông thường là: Thứ nhẹ nhất
là bông gòn hoặc giấy, thứ nặng nhất là sắt thép, thứ béo nhất là dầu
bơ.
Sau đó hỏi đến một ông lão ở Lhasa, ông là quan chức về hưu, già đến nỗi tai sắp điếc, trả lời khác với mọi người. Trước tiên ông hỏi ngược lại: “Chỗ chúng ta đây có phải là nơi tin Phật không?” Đối phương đáp: “Phải.” Ông bèn nói: “Nếu là như vậy, thứ nhẹ nhất là nội tâm của những người ác nghiệp ít, bình thường nhẹ nhõm, ràng buộc nhân quả không chắc, lúc sắp chết cũng sẽ không rơi vào tam ác đạo (*) bởi có quá nhiều bận tâm và sợ hãi; thứ nặng nhất đương nhiên là nội tâm của những kẻ từng phạm phải ác nghiệp sâu nặng, thường ngày cũng không thể thoát khỏi cảm nhận nặng nề và căng thẳng; thứ béo tốt nhất là mặt đất sau mưa xuân, rạo rực thức tỉnh, mượt mà màu mỡ, vạn vật sinh sôi.”
(*) Tam ác đạo: Ba đường ác, là: địa ngục, ngạ quỷ, súc sinh.
(Trương Mai)
Sau đó hỏi đến một ông lão ở Lhasa, ông là quan chức về hưu, già đến nỗi tai sắp điếc, trả lời khác với mọi người. Trước tiên ông hỏi ngược lại: “Chỗ chúng ta đây có phải là nơi tin Phật không?” Đối phương đáp: “Phải.” Ông bèn nói: “Nếu là như vậy, thứ nhẹ nhất là nội tâm của những người ác nghiệp ít, bình thường nhẹ nhõm, ràng buộc nhân quả không chắc, lúc sắp chết cũng sẽ không rơi vào tam ác đạo (*) bởi có quá nhiều bận tâm và sợ hãi; thứ nặng nhất đương nhiên là nội tâm của những kẻ từng phạm phải ác nghiệp sâu nặng, thường ngày cũng không thể thoát khỏi cảm nhận nặng nề và căng thẳng; thứ béo tốt nhất là mặt đất sau mưa xuân, rạo rực thức tỉnh, mượt mà màu mỡ, vạn vật sinh sôi.”
(*) Tam ác đạo: Ba đường ác, là: địa ngục, ngạ quỷ, súc sinh.
(Trương Mai)
No comments:
Post a Comment