24.4.14

Buồn tẻ

Đương nhiên là từng có lúc rất buồn tẻ. Chẳng biết có thể tìm người nào ra tán gẫu. Một mình ở quán cơm nhỏ ăn phần hải sản cà ri, gọi pudding với matcha, ngồi đó xem hết tất cả tạp chí. Trong quán thông thường chẳng có ai, ba người châu Âu đang uống bia, hai nữ một nam, trò chuyện sôi nổi. Lại đến một ông Tây, ngồi cạnh tôi mở notebook ra, khăng khăng đòi uống trà nóng, ngồi một lát, thanh toán rồi đi.

Trong quán cà ri ở lầu 2 trung tâm thương mại, một cô gái thường đơn độc xuất hiện. Cầm túi xách LV, một mình trải qua buổi chiều dài đằng đẵng, soi gương dặm phấn, hút thuốc, lật đọc các tạp chí quá hạn, uống cà phê mocha, thỉnh thoảng hướng vào điện thoại di động nói tiếng phổ thông giọng Đài Loan. Bụng dưới của cô nhô lên, dáng vẻ uể oải, để lại túi xách trên bàn đi vào nhà vệ sinh.

Có một cô gái trẻ bắt chuyện với một ông Tây, thái độ cực kỳ chủ động, lời lẽ nhạt nhẽo, trả lời không đúng câu hỏi. Hai người như trong mây mù, hoàn toàn không nắm bắt được nội dung chủ yếu.

Sự sa lầy không thể tự giải thoát của tất cả mọi người.

Mỗi người đều sống trong chiếc lồng giam của chính mình.


(An Ni Bảo Bối)

No comments:

Post a Comment