Tôi
thường một mình ngồi uống trà, cùng một lượt pha, nước thứ nhất đắng
chát, nước thứ hai ngọt thơm, nước thứ ba đậm đà, nước thứ tư lành lạnh,
nước thứ năm thanh đạm, trà ngon đến đâu, qua nước thứ năm sẽ mất đi
mùi vị.
Quá trình pha trà này khiến tôi nghĩ đến đời người,
niên thiếu non nớt rụt rè, thanh xuân thuần khiết chất phác, trung niên
trầm tĩnh vững vàng, và tuổi già càng đi càng nhạt, dần dần mất đi ý vị của đời người.
Tôi cũng hay cùng người đối ẩm, đối ẩm tốt nhất là chẳng nói lời nào,
chỉ nhẹ nhàng thưởng trà; kế đến là đôi ba câu, rồi dăm bảy câu, kể
chuyện cuộc sống gần đây; không tốt là mồm năm miệng mười, nói chơi
không đúng; tệ nhất là nói năng bừa bãi, bình luận phải trái của người
khác.
Lúc cùng người đối ẩm thường khiến tôi nghĩ rằng cảnh
giới của sinh mệnh quả thực vượt qua lời nói, trong tâm linh hữu tình
không cần trò chuyện, cũng có thể ấn chứng lẫn nhau. Trong uống trà có
đủ các cảnh giới nước sâu sóng lặng, nước chảy róc rách, hoa đỏ liễu
xanh, chim muông líu lo, ngựa xe tấp nập.
Tôi thích nhất là
uống trà vào mùa đông gió rét lạnh lẽo, đêm khuya đến mức mọi âm thanh
đều im ắng, một mình thưởng trà trong thanh tịnh, vừa uống đã hết, hai
tay ôm chiếc tách không, còn cảm giác được độ nóng của trà trong tách,
ấm áp, nhanh chóng truyền đến tận đáy lòng.
Ví như đời người sau
khi trải hết thê lương, nửa đêm quán chiếu tâm ý, nhìn thấy, và cảm
thấy, lồng ngực vẫn còn sục sôi nhiệt huyết thời trai trẻ.
(Lâm Thanh Huyền)
No comments:
Post a Comment