Tôi thích nhất ánh nắng của tháng tư, ánh nắng của tháng tư không giận không nóng, trong suốt ấm nhuần có cảm giác của lưu ly.
Ánh nắng tháng tư khiến mỗi một đóa hoa đều là thủy tinh tạc thành, hát
bài hát của hy vọng trong gió, tiếng hát năm màu phảng phất cầu vồng.
Ánh nắng tháng tư khiến mỗi một ngọn cỏ đều là phỉ thúy mơn mởn, viết vần thơ của ngày mai trên đất, câu thơ xanh thẳm tựa hồ biển cả.
Trong ánh nắng tháng tư, ta trút bỏ lớp áo xám xịt của mùa đông rét
mướt, tiếp xúc với cái nóng ấm từ chân trời xa xăm truyền đến, làm cho
tôi nhớ đến thời thơ ấu, mình trần chạy qua cánh đồng tháng tư, ánh nắng
giống như vòng tay ấm áp của mẹ, sau đó bọn tôi nhảy xuống dòng suối còn
lưu lại đông hàn năm ngoái bơi lội. Cuối cùng, bọn tôi mang những giọt
nước như lưu ly đọng khắp người nằm trên tảng đá lớn, nước từng chút một
tan vào không trung, bọn tôi liền ngủ thiếp bên suối.
Trong
ánh nắng tháng tư, thảo nguyên, rừng cây, dòng suối, tảng đá đều là tịnh
thổ, ít ra đối với trẻ con vô lo vô nghĩ là như vậy. Do đó, bất kể tôn
giáo nào, đều nói chúng ta nên giữ tấm lòng thuần khiết như trẻ sơ sinh,
mới có thể tiến vào miền đất thanh tịnh.
Tháng tư vẫn là tháng tư, ánh nắng ấm áp vẫn thế, đáng tiếc rằng chúng ta đều chẳng còn là trẻ thơ nữa.
(Lâm Thanh Huyền)
No comments:
Post a Comment