Đồng lòng kết mối lương duyên,
Đời này tuy ngắn, triền miên ý tình.
Hẹn nhau ở kiếp lai sinh,
Thiếu niên như ngọc gặp mình là ta.
Thương Ương Gia Thố, ba trăm năm sau, Ngài phải chăng vẫn còn nhớ buổi
chiều hôm đó, nàng tha thướt đi qua, lạnh lùng mà diễm lệ, trong khoảnh
khắc đôi mắt Ngài như bị châm đau nhói?
Ngài vừa muốn tìm hiểu tung tích của nàng, thì nàng sớm đã nhẹ nhàng đi xa, phảng phất một ảo ảnh, lại phảng phất một giấc mơ.
Ngài buồn bã hụt hẫng, giống như đối diện một cảnh đẹp tuyệt trần,
giống như sen đỏ nở rộ trên đỉnh núi tuyết, cũng giống như ngọn lửa cháy
rực trên núi băng cao ngất, sắc mặt đỏ ửng ấy, nghiêng cả cố quốc, say
cả hồng nhan.
Cảm giác kỳ diệu ấy chỉ có thể lĩnh hội bằng tâm ý, không thể diễn tả bằng ngôn ngữ. Đó là cảm giác của luyến ái.
Lúc này, một nhà sư gầy gò cao dong dỏng bước đến, ông muốn cùng Ngài
bàn luận Phật học, bàn luận tín ngưỡng, bàn luận ý nghĩa của sinh mệnh.
Ngài và ông đứng dưới tường thành, hai người đứng yên hồi lâu, ánh nắng
chênh chếch chiếu xuống, hai cái bóng nhàn nhạt trên đất tuyết.
Nhà sư lạnh lùng chăm chú nhìn Ngài, nói: “Hồng nhan chớp mắt đã là xương khô, đây là ma chướng, đây là tâm ma.”
Ngài vâng vâng dạ dạ, đành lật giở kinh Phật, thế nhưng trong Phạn âm
du dương, từng chút từng chút, lại toàn là bóng dáng của nàng.
Thương Ương Gia Thố, đúng vậy, Ngài trốn không thoát, đây chính là số mệnh của Ngài, luân hồi của Ngài.
Trên bánh xe vận mệnh, sớm đã điêu khắc vương vấn giữa hai người, số
mệnh của hai người định sẵn phải gặp nhau. Rất nhiều kiếp, hai người đi
lướt qua nhau, chính là trần duyên đẹp buồn dường ấy.
Một kiếp
đó, Ngài là Tam thiếu gia nhà họ Tạ, còn nàng là ả cáo đỏ chuyên tâm tu
luyện ở núi sau. Ngài đứng trên phiến đá xanh sang sảng đọc thơ, nàng ở
trong rừng trúc lặng lẽ đăm đăm nhìn Ngài. Sau đó, Ngài bảng vàng đề
tên, giương cờ gióng trống vội đến kinh thành làm phò mã, còn nàng thì
âm thầm khóc trong rừng trúc.
Cũng là vào lần ấy, bên đèn xanh
tượng Phật, nàng khổ sở van xin một đoạn trần duyên, mong mỏi có thể
cùng Ngài gặp nhau lần nữa.
Lại một kiếp, Ngài là lữ khách lang thang, còn nàng, là cô gái che chiếc ô giấy dầu nơi ngõ nhỏ.
Chốn rừng rậm cổ xưa xuất hiện hai con đường, hai người, đã gặp nhau lần nữa ở ngã giao thoa của số mệnh.
Hai người vốn là khách đi đường, kẻ chọn lưu lạc, kẻ chọn cố thủ. Thế nhưng, hai người đã yêu nhau như thế.
Ly biệt rốt cuộc phải đến, bắt đầu, đã hàm nghĩa kết thúc.
Trước khi đi, Ngài thắm thiết nhìn nàng lần cuối, không thể cất bước.
Lúc đó, ánh trăng từ trên trời tưới xuống, hoa tuyết giăng che trời
đất, lả tả phất phới, xa xa truyền đến tiếng tiêu thần bí, giữa trời đất
một vùng điêu tàn.
Dưới ánh trăng, nàng buồn bã mỉm cười, si
mê nhìn Ngài, nàng nguyện ý ở dưới trăng vì Ngài múa một điệu múa cuối
cùng, chỉ vì Ngài múa một điệu múa cuối cùng này.
Nàng múa
lượn trong tuyết, thân ảnh thướt tha, chiếu rọi ánh trăng như tuyết. Ánh
trăng tựa nước, người tựa sen đỏ, tất cả mơ hồ như giấc mộng.
Ngài cũng nhẹ nhàng ngồi trên tảng đá xanh, gảy cây đàn cổ, cuối cùng vì
nàng diễn tấu một khúc, chỉ diễn tấu vì một mình nàng. Đây là một khúc
nhạc thần bí khôn lường, hôm nay Ngài đơn độc vì nàng diễn tấu một lần,
kiếp này cũng chỉ diễn tấu một lần này thôi, khúc nhạc đã dứt, âm thanh
này từ đây tuyệt tích!
Dư âm quanh quẩn, bảy ngày không tan. Tiếng đàn thần bí này, chỉ sẽ vì một mình nàng vang vọng.
Không biết lại trải qua luân hồi mấy đời mấy kiếp, vương vấn mấy kiếp,
cuối cùng, Ngài là một lữ khách, lại ngủ nhờ trong gian nhà màu xanh ấy.
Vào đêm trăng đó, lại đọc được câu chuyện tình yêu ghi chép trên bia
đá, tựa hồ có cảm ngộ, nhưng trước sau không thể tham ngộ.
Đêm
đó, Ngài dạo bước ra ngoài, trong màn đêm mông lung, lại nhìn thấy một
cô gái, kề bên đèn xanh nến đỏ, lặng lẽ giữ suông một đoạn tình duyên.
Dưới ánh đèn vàng vọt, bóng lưng mảnh mai và ánh mắt quật cường của
nàng, khiến Ngài thốt nhiên hoảng hốt.
Một vạn năm sau, Ngài vẫn nhớ được khoảnh khắc ấy, nàng chăm chú nhìn Ngài, giọt lệ tinh khiết rưng rưng trong mắt.
Ngài bỗng nhớ lại kiếp trước của hai người, rất nhiều buổi chiều xa
xưa, Ngài đã nắm tay nàng, đi qua bãi cỏ hoang vu, xuyên qua hành lang
hun hút cô độc, giẫm lên rừng cây rậm rạp như thế.
Người con gái đau lòng dưới trăng, vì Ngài đêm đêm cầu nguyện kia, chính là nàng sao?
Ngài ngẩn ngơ đứng đó, cứ thế nhìn nàng từng bước từng bước đi về phía
Ngài, chỉ là khoảnh khắc, lại tưởng chừng đã trải qua hàng thế kỷ.
Hoa tuyết tung bay, rối rít chờn vờn trong gió lớn, tựa như cánh bướm tuyệt vọng xoay vòng trước gió.
Hồng Hoàn, là nàng ư?
Trong sương mù dày đặc, một con cáo đỏ, chạy băng băng giữa hoang dã.
Ngài đẩy cửa bước ra, vào lúc thảng thốt Ngài đã lệ rơi đầm đìa, những
giọt nước mắt tuôn chảy đó, đã lắng đọng trần duyên mấy đời mấy kiếp.
Hồng Hoàn?
(Tử Phi)
No comments:
Post a Comment