2.12.13

Bình thường khó nhất

Ngồi với mấy diễn viên, nói đến tâm đắc diễn xuất.

Một người nói: “Tôi thích diễn nhân vật có tính xung đột mạnh, cuộc sống có cao trào thoái trào.” Một người khác nói: “Thảo nào anh diễn lưu manh hay, diễn thầy giáo không ra dáng.”

Còn một người nói: “Mỗi lần diễn bi kịch cảm giác mình có thể hoàn toàn nhập vai, diễn thật bi thảm, nhưng diễn hài kịch thì không vào vai được, diễn hài kịch thật sự khó hơn bi kịch!” Một người khác trả lời thế này: “Đó là vì trên bản chất, đời người là một bi kịch, đau khổ thật sự rất nhiều, vui sướng thật sự lại rất ít.”

Mọi người mồm năm miệng mười nói quan điểm của mình về diễn xuất và đời người, đạt được hai kết luận cơ bản: Một là bất kể phim điện ảnh, phim truyền hình hay kịch sân khấu, diễn lưu manh, kỹ nữ, kẻ thất bại, kẻ tà ác, kẻ chán nản luôn dễ hơn, cũng có thể diễn sinh động như thật, đó là vì mọi người có nhận thức chung đối với hình tượng xấu, nhưng lại không có tiêu chuẩn chung đối với người hiền lành lạc quan. Hai là trên toàn thế giới người khó diễn nhất chính là những người sống cuộc sống bình thường suôn sẻ, không có xung đột gì, như thầy giáo, viên chức, nhân viên quèn, nội trợ, vì suốt đời của họ dường như vừa bắt đầu đã như vậy, khi kết thúc cũng vẫn như vậy.

Một diễn viên cảm khái nói: “Bình thường khó diễn nhất!”

Nếu chúng ta chuyển đổi câu này một chút, thì có thể nói: “Bình thường khó nhất!” Nói cách khác: “Yên lòng với bình thường khó nhất!” Đặc biệt khi một người có thể chọn lựa sống cuộc sống oanh oanh liệt liệt, anh ta lại chọn lựa bình thường; khi một người chỉ cần muốn là có thể đạt được danh lợi thỏa mãn dục vọng, anh ta lại chọn lựa bình thường; khi một người quyền cao chức trọng sức vác được đỉnh, anh ta kiên quyết chọn lựa bình thường.

Hiếm có nhất là, một người bất kể ở tình huống không bình thường thế nào, vẫn có một tấm lòng bình thường, biết làm sao đi vào thế giới của người bình thường, biết thế giới này vốn do người bình thường tạo thành, sự khác thường của bản thân là kết quả tạo nên bởi đa số người yên lòng với bình thường.

Người bình thường, chính là thuận hòa, yên phận, biết đủ, một đời của người bình thường chính là một đời bình an thỏa mãn. Bắt đầu xây dựng một cơ cấu xã hội tất nhiên cần sáng tạo của rất nhiều nhân vật phi phàm, nhưng một xã hội có thể ổn định lâu dài đồng thời duy trì tôn nghiêm và phẩm cách văn hóa, thì cần cống hiến và hy sinh thầm lặng của vô vàn người bình thường.

Mỗi người thời trai trẻ phần lớn đều nuôi chí phải làm đại trượng phu đội trời đạp đất, phải làm nhân vật lớn hô mưa gọi gió, nhưng đến sau này mới phát hiện thật ra bản thân cũng chẳng qua là một phần tử bình thường trong xã hội, không trở thành đại anh hùng, đại hào kiệt chân chính. Nhưng chúng ta nhìn từ góc độ rộng hơn, những kẻ tự cho là nhân vật lớn, chẳng phải cũng chỉ là một hạt bụi nhỏ trong vũ trụ thôi sao?

Đây hoàn toàn không phải là nói chúng ta chả cần nuôi chí lớn, mà là khi chúng ta vươn tới chí hướng lớn lao, dù thành công hay thất bại, đều nên biết “bình thường khó nhất”.

Bình thường không chỉ là vai diễn khó nhất của diễn viên trên sân khấu, trong đời thực, cũng là một loại diễn xuất khó nhất.


(Lâm Thanh Huyền)

No comments:

Post a Comment