Hảo Hảo:
Tôi không biết
tôi nên làm gì. Rửa mặt, chú tâm chải chuốt xong, phát hiện sau lưng chẳng ai
thưởng thức. Gyatso đã từng cúi xuống cổ tôi, nói với tôi, Yến Tử, em thật xinh
đẹp, Yến Tử, em thật gợi cảm. Rồi có thể lại bế tôi về giường, sau khi quấn
quít anh đi làm việc, tôi ngủ đến mặt trời lên cao ba con sào mới bò dậy, ngâm
nga bài hát yêu thích, trang điểm chải đầu lại.
Lúc này, con
người trong gương vẫn có thể gọi là tuyệt thế, nhưng trong mắt đã thêm chút đau
buồn.
Xách ba lô đến
nhà trọ nhỏ của A Kiện. Còn chưa vào sân, đã nghe thấy tiếng người ồn ào. Mùa
này, gần như thiện nam tín nữ cả Trung Quốc đều đổ xô đến Lhasa, khách sạn đắt đỏ giá bèo có sao không
sao đều đầy khách, người mới đến nếu không đặt phòng trước, chỉ có thể tới
phòng tắm hơi ở tạm.
Vì nguyên
nhân này, nhà trọ gia đình như A Kiện liền chớp thời cơ mọc lên. Phần lớn đều
là “Tạng phiêu” thuê một sân nhà, hai tầng lầu, không sửa sang, cũng không
tuyên truyền, bạn bè một người truyền một người, khách trọ một đám tiếp một đám
kéo đến. Vì giá rẻ, khách quay lại không ít. Mỗi năm tháng mười vừa qua, nhà trọ
kiểu này liền vắng teo, có “Tạng phiêu” mùa đông không về, bèn bao một căn
phòng của nhà trọ, chủ nhà cũng vui lòng, kiếm thêm đồng nào hay đồng nấy.
Bước vào sân
nhỏ, thấy rất nhiều người vây quanh A Kiện hỏi han này nọ, A Kiện nước bọt tung
tóe phô bày kiến thức Tây Tạng của mình. Liên ngồi ở một bên, khóe miệng treo nụ
cười như có như không, hờ hững nhìn thấu sự đời.
Một anh chàng tên A Siêu đến từ Trùng Khánh, hình như làm việc ở ngân hàng? Vì khi anh ta nói đến thu nhập của mình, bộ dạng đặc biệt không để tâm đến tiền bạc, thần thái ấy, khiến tôi nhớ đến nam đồng nghiệp trước đây, nhìn thấy gái đẹp, đầu tiên liền nói với người ta mình không để tâm tiền nhiều ít, chỉ để tâm tình thật giả. Mỗi lần gặp loại người này, trong lòng tôi đều cảm thấy buồn cười, không để tâm tiền nhiều ít? Thế thì cần gì phải nhấn mạnh điều này trước tiên?
Tuy nhiên, A
Siêu nói câu này, cảm giác anh đang khoe mình là tầng lớp giàu có. Vì trang bị
dã ngoại của Mỹ khắp người anh ít ra cũng đáng mười ngàn đồng. A Siêu kể khi họ
ngồi xe vào Tạng, đã quen một cô gái tên Dolma, nhà ở Shigatse, anh nói anh đã
phải lòng cô gái ấy, phải lấy cô làm vợ, muốn sống trọn đời với cô. Anh hỏi A
Kiện “Anh yêu em” tiếng Tạng nói thế nào, anh nhất định phải học được, đi bày tỏ
với Dolma. A Kiện nói bằng tiếng Tạng: pumu, dixiuda, kutongbi, midamida. Liên
phì cười, nhưng tiếng cười này thực sự không đáng để mắt đối với các “fan” Tây
Tạng, chẳng gây sự chú ý của ai.
A Siêu từng
chữ từng chữ đọc theo, một lát quên mất bèn bảo A Kiện dạy lại một lần, A Kiện
cũng thật tình sờ mũi ra dáng trịnh trọng dạy lại một lần. A Siêu chốc chốc
vung tay, hét lớn: Tôi thực sự quá yêu cô ấy, nhất định phải cưới về nhà làm bà
xã.
Sau này họ từ
Shigatse trở về, tôi hỏi A Siêu đã bày tỏ với Dolma chưa, có phải sắp cưới về
nhà làm bà xã không? Anh nói, Dolma, Dolma nào nhỉ? Sau đó hai mắt phát sáng nhìn
tôi mà rằng, Hảo Hảo, em thật gợi cảm.
Thế giới này
chính là như vậy, một khắc trước còn thề thốt thành khẩn, một khắc sau đã quên
sạch sành sanh. Khi tình cảm mãnh liệt bộc phát, hận không thể trao cả con người
mình cho người ấy, kích động vừa lui, trong lòng không lưu lại bất cứ vết tích
nào, mây nhạt gió nhẹ.
Cơm tối xong, nắm tay Liên ra ngoài tản bộ. Xuôi theo đê sông đi về phía trước, nghe hai cô gái ngồi trên lan can đá dưới rặng liễu trò chuyện, một cô nói mình hướng đến Tây Tạng thế nào, đã chuẩn bị n năm ra sao, hiện nay cuối cùng đã tròn mộng. Một cô khác nói mình thích trời xanh mây trắng ánh nắng nơi này, hận mình không thể đến sớm hơn vân vân. Tôi và Liên nhìn nhau cười, nhớ lại lúc mới đến, mình cũng cảm thán như vậy, nửa đêm khuya khoắt còn gọi điện thoại cho bạn, miêu tả trời Tây Tạng cao thế nào, đất rộng thế nào, con người thuần phác thế nào, cảm tính đến nỗi giờ đây nghĩ đến đều đỏ mặt.
Không biết đã đi bao xa, không biết đã đi bao lâu, mệt rồi, hai chúng tôi liền ngồi trên lan can đá. Lúc ấy ngắm trăng sáng trên đỉnh đầu, thẫn thờ, tự nhiên òa khóc, gục trên vai Liên, khóc đến nghẹt thở. Liên nhẹ nhàng vỗ lưng tôi, không hỏi gì cả, đợi tôi khóc mệt rồi, đưa cho tôi một tấm khăn giấy, cười nói: Lau đi, trang điểm lem luốc hết, xấu xí lắm đó!
Hảo Hảo, tình
cảm rất mệt người. Đã muốn, thì phải chịu đựng được. Cô nhìn tôi nói.
Tớ không muốn
chịu đựng, là ông trời nhất định bắt tớ chịu đựng. Tôi ngẩng đầu, quệt bừa nước
mắt.
Mình không
làm, sao trời lại làm? Liên thở dài.
Bản thân tớ cũng
không muốn làm. Tôi bướng bỉnh ngẩng đầu nói. Là ông trời nhất định bắt tớ làm!
Tuy nói tất cả
tùy duyên, duyên này cũng cần mình có thể nắm giữ mới được! Cậu đó, thật là trẻ
con. Liên vỗ vỗ mặt tôi nói: Về thôi, muộn rồi.
Không hiểu lời
nói của Liên, nhưng hiểu lòng mình. Lòng dạ nóng nảy phát điên như vậy, đã
không phải là Hảo Hảo thường ngày rồi.
Thường xuyên nhận được tin nhắn kiểu này: Có thể đến gặp em không? Có thể cùng ăn bữa cơm không? Có thể ra ngoài chơi không? Người đàn ông đứng tuổi trao đổi danh thiếp với tôi hình như rất nhàn rỗi. Nếu không có Gyatso, đùa cợt với người đàn ông như vậy cũng không tệ. Nhưng hiện giờ tôi quả thật chẳng có tâm tình, cứ xem những tin nhắn kiểu này xong cười cười, sau đó xóa đi.
Có hôm một
mình uống rượu ở quán bar “Nợ gió trăng”, chạm trán anh ta. Trác Nhất
Hàng, lúc mắt say lờ đờ, vẫn rõ ràng gọi ra tên anh. Đều nói “nợ gió trăng” là
khó trả nhất. Tôi cười đùa, hình hài phóng đãng mà mắt quyến rũ như tơ, tà mị nhìn
anh nói: Vì sao phải để em gặp được anh?
Duyên mà, có
thể trốn được sao? Anh nói, cầm ly rượu trước mặt tôi đổi thành nước trà.
Có duyên mà
không có phận à? Có duyên không phận, ngựa trắng vút qua khe cửa mà thôi. Tôi
nhìn anh, cười nhạt.
Em muốn có phận
ư? Anh dịu dàng hỏi.
Muốn chứ, anh cho nổi không? Tôi liếc anh, nói. Người đàn ông đứng tuổi nho nhã thế này, hẳn sớm đã là chồng người khác? Làm sao có thể dành “phận” ấy chờ ai, có thể sao? Tình cảm có duyên không phận, cùng lắm chẳng qua là mấy đêm ngắn ngủi mà thôi.
Chỉ cần em muốn,
anh cười nói, chúng ta có thể cố gắng.
Cố gắng để
người vợ kết tóc của anh ra đi ư? Tôi cười ha hả, nước mắt lại chảy ra. Sau đó
đứng dậy, lảo đảo nói với anh: Em phải đi rồi, tạm biệt.
Anh tiễn em.
Anh cầm lấy áo sau lưng, ném tờ một trăm đồng lên bàn.
Ngồi trên xe, mới phát giác, đây không những là một người đàn ông đứng tuổi, mà còn là một người đàn ông đứng tuổi tương đối giàu có, chiếc xe việt dã màu trắng này, ắt gần triệu đồng? Đi ngang qua một tiệm hoa, anh dừng xe, nói: Hảo Hảo, em đợi anh một lát. Liền vào tiệm hoa, trong chớp mắt anh ôm một bó huệ tây bước ra, đưa đến tay tôi, nói: Hảo Hảo, tặng em.
Tôi hít sâu một
hơi, để tim phổi đều chứa đầy hương thơm thanh khiết của hoa huệ tây. Sau đó ngẩng
đầu nũng nịu cười nói: Vì sao không tặng hoa hồng, em không có sức hấp dẫn à?
Anh hứng thú
ngắm tôi, nói một cách ý tứ sâu xa: Em muốn hoa hồng, anh lập tức đi mua!
Tối nay không
cần. Huệ tây rất tốt, hợp tâm trạng em. Nói xong, tôi liền quay đầu, ngắm đèn
đường lướt qua ngoài cửa sổ.
Đến cổng, tôi
nói, em không mời anh vào ngồi chơi, phòng con gái độc thân, đêm khuya không tiện
tiếp khách. Sau đó giơ tay nói một tiếng “bye bye”, nhảy chân sáo vào nhà.
Mỗi lần về nhà, đúng, về nhà, cái ổ của một nam một nữ, bất kể lớn bé bao nhiêu, hẳn đều nên xem là nhà? Còn chưa lên lầu, tôi đã bắt đầu ảo tưởng: Anh đã trở lại, Gyatso có lẽ đang đợi tôi trong phòng, vừa mở cửa, tôi liền bị kéo vào một vòng tay ấm áp.
Tưởng tượng
chủ quan mà thôi. Mở cửa, ánh trăng lạnh lẽo khắp phòng, không khí buốt giá khắp
phòng.
Liên gửi tin
nhắn: Hảo Hảo, vẫn ổn chứ? Hãy để bản thân vui lên. Lhasa khiến người vui vẻ, không phải khiến
người đau khổ.
Nhắn trả lời:
Tớ muốn vui vẻ, nhưng không thể.
Tôi thuận tay cầm một trái táo lên gặm, gặm được mấy miếng, lại nôn ra hết, ngũ tạng lục phủ dường như đảo lộn. Dạ dày tôi và trái tim tôi thông nhau, chỉ cần một chỗ có vấn đề, chỗ kia tức khắc có cảm ứng. Thời đại học, Siêu nói với tôi, Hảo Hảo, anh yêu em, rất yêu rất yêu em, đi với anh nhé. Chính vì câu “rất yêu rất yêu em” đó, vì nghĩa không chùn bước mà theo anh, trốn học, đến một thành phố xa lạ, ở một căn hộ lớn có ban công ấm áp, tạo dựng một mái nhà êm ấm. Từ lúc đó, tôi bắt đầu học nấu cơm, bắt đầu học giặt giũ, bắt đầu xem niềm vui của anh là niềm vui, xem nỗi buồn của anh là nỗi buồn, cho rằng suốt đời này sẽ trải qua như thế. Sau đó, Siêu càng ngày càng bận, càng ngày càng không có thời gian về ăn cơm tôi nấu, ôm tôi ngủ. Rồi sau đó, anh nói anh yêu em Hảo Hảo ạ, nhưng anh không thể cưới em.
Anh mở cửa mà
đi, dưới lầu, vợ anh chờ anh trong xe.
Nhìn xe đi biệt
tăm, người và tim tôi đau long trời lở đất, sau đó tôi nôn đầy nhà.
Trong một
đêm, từ một dây leo cần chống đỡ tôi đã lớn thành một gốc cây đơn độc đón gió
mưa.
Cũng từ lúc
đó, tôi bắt đầu để tóc, thấy mình làm sao từ một nữ sinh nhỏ trong sáng lột xác
thành một phụ nữ thành thục muôn vẻ phong tình.
Đàn ông, có
thể thay đổi cả đời của đàn bà bằng một câu nói của anh ta.
Đàn bà, cũng
có thể trong một đêm sinh trưởng vượt bậc, từ đó đời người hoàn toàn thay đổi.
Minh sau đó có một đôi tay lớn ấm áp, nhưng trong mắt Minh không phải toàn bộ là tôi. Vì từng có Siêu, từng có một cuộc tình sống dở chết dở lót đáy, gặp người đàn ông thế nào đi nữa đều không quan trọng. Vì sự ấm áp của Minh, lại bắt đầu mong mỏi có thể kề cận một người đàn ông hết cuộc đời này, kết quả, mong mỏi đó tôi còn chưa kịp cụ thể hóa đã thành uổng công. Minh nói: Hảo Hảo, chờ anh một năm, anh nhất định sẽ cho em khoác áo cưới.
Nhưng, tim
tôi đã chết.
Không thể tiếp
tục, chạy trốn vẫn có thể chứ.
Một mình đi
trên phố Barkhor, chán nản mà buồn bã. Ánh mắt tản mạn, ánh mắt không có tiêu
điểm, nhìn đâu cũng được, nhìn đâu cũng không được.
Tôi không biết tôi phải làm gì? Đáy lòng bị bi thương vô cớ bao trùm, Tôi, là một người thế nào nhỉ? Nếu tôi nói với bạn bè, sau lưng mọi người tôi cô đơn buồn tẻ đến chẳng muốn làm gì, sẽ chẳng ai tin. Nhưng đó chính là tôi, trước mặt người vui cười sau lưng người buồn khóc. Hai gương mặt này kỳ diệu mọc trên người một cá nhân tôi. Tôi cũng muốn có lý tưởng cũng từng chí lớn ngất trời, nhưng nhiệt tình dăm ba phút, đều là làm bộ cho người xem, trong chớp mắt, tôi liền buồn rầu rũ rượi, thể xác tinh thần không chốn đặt yên.
Những người
đi kora rời một tốp lại đến một tốp, khuôn mặt xa lạ, thành phố xa lạ, Gyatso của
tôi, phải chăng cũng đã xa lạ? Nói với bản thân đừng nghĩ đến anh, nam nữ kích động,
qua rồi thì nên “thôi”! Vì sao tôi không thể “thôi đi” nhỉ? Nơi ai cũng không
quen biết ai này, cứ xem là buông thả một lần? Anh chẳng phải chính là nghĩ như
thế, mới tháo chạy hay sao?
Tôi thỉnh thoảng
lấy tay áo lau mặt, đó không phải là nước mắt của tôi, tôi không rơi lệ, vì sao
tôi phải rơi lệ cơ chứ? Tôi đã chẳng yêu ai cũng chẳng có ai yêu, rơi lệ cần có
duyên do, tôi không có duyên do. Tôi đi quanh phố Barkhor hết vòng này đến vòng
khác, cứ đi mãi đến khi hai chân lẩy bẩy.
Em ở đâu, nhớ
em. Tin nhắn Trác Nhất Hàng gửi đến.
Em ở địa ngục.
Tôi trả lời. Em đã chết rồi.
Hảo Hảo, hãy
để chúng ta ở bên nhau, để anh chăm sóc em, đừng lưu lạc nữa.
Em không cần
sự chăm sóc của anh, anh có thể giết em không? Em không muốn sống nữa.
Sau đó điện
thoại reo, anh hỏi: Em đang ở đâu? Anh đến đón em.
Tôi bảo: Ở phố
Barkhor.
Anh nói: Em đợi
ở đó đừng đi đâu, anh đến ngay.
Sau đó tôi ngồi xổm ở góc tường, ngắm vách đá dăm trước mặt chảy nước mắt. Tôi cảm thấy mình giống một con mèo nhỏ bị chủ bỏ rơi, đói lạnh bức bách ngồi ở góc tường run rẩy.
Nửa đêm hôm đó,
khi Trác Nhất Hàng ôm tôi lên từ một xó góc trong hẻm sâu của phố Barkhor, chính
là lúc trăng lên giữa trời. Thành cổ ngàn năm yên tĩnh lạ lùng, dường như thế
giới này chỉ có tôi và anh.
Tôi hỏi: Nhất Hàng, anh có hoa hồng không?
Anh nói: Hảo Hảo, chỉ cần em muốn, thì sẽ có. Sau đó ẵm tôi lên xe, lấy áo anh bọc tôi lại, lái xe đến tiệm hoa. Anh mua một bó hoa hồng đỏ rực ôm đến trước mặt tôi.
Tôi đón lấy hoa, đưa lên môi mình. Ngoài cửa sổ xe người qua kẻ
lại, cứ xem như lại buông thả bản thân một lần, tim tôi thực sự không đau nổi nữa.
Có lẽ cử động của tôi có phần kinh hãi thế tục, anh thoạt đầu sửng sốt, lát sau
ý cười trong mắt từ từ tràn đầy.
Chúng tôi về chung cư của anh. Phòng anh giống như Liên, cũng có một ban công thật lớn, nhưng Liên chỉ chiếm một gian, anh lại chiếm cả một tòa. Phòng ốc trang trí tinh xảo trang nhã, tôi cởi giày, chân trần giẫm trên thảm len cừu dày, cười khanh khách, nói, em thích nhà anh, thích hình chụp trên tường, thích đá bày trên bàn. Anh nói, thích thì đều thuộc về em. Sau đó anh ôm tôi, thắm thiết hôn tôi, cắn dái tai của tôi nói: Hảo Hảo, làm người phụ nữ của anh nhé.
Đêm ấy, anh chỉ muốn tôi một lần. Lần đầu tiên, đêm có đàn
ông, tôi không mệt, ngủ say sưa đến sáng trong vòng tay ấm áp của anh.
Điện thoại của sếp ồn ã làm tôi thức dậy, Trác Nhất
Hàng bò khỏi ổ chăn với lấy ba lô của tôi, móc điện thoại ra ấn phím kê bên tai
tôi. Người phụ nữ Tứ Xuyên ấy bảo, em gái, trích phần trăm tháng này có thể
không chuyển cho em đúng hạn được, xin lỗi em, tiền vốn công ty quả thật căng
thẳng, thông cảm nhé. Tôi than, chị không trả em tiền em không có cơm ăn, sếp ạ.
Chị nói, chậm vài ngày được không, thực sự không được em đến công ty mượn chi một
ít. Đặt điện thoại xuống, tôi bất lực vùi đầu vào gối: Đây là thói đời gì vậy,
làm việc xong không lấy được tiền? Không phải tôi hóng tiền ấy để tiêu, bản
thân vẫn có chút ít tích góp, nhưng cảm giác như vậy khiến ta không thoải mái. Xưa
nay tôi ghét đòi tiền người khác, vốn là của mình lại làm như mắc nợ.
Bực mình à? Em chẳng phải còn có anh sao? Trác Nhất
Hàng ôm tôi nói. Ngoan, đừng giận, người như vậy nhiều lắm, tiền vốn của mình
xoay xở không xong, thì trễ nợ lương nhân viên.
Tôi hít sâu một hơi, nói: Thôi đi, giận cũng chả ăn thua. Nhất Hàng, dẫn em ra ngoài chơi nhé. Cứ bức bí mãi, em sắp nổi mốc rồi.
Được, em muốn đi đâu? Anh hỏi.
Tôi ngẫm nghĩ, cũng không thể đi quá xa, trong tay còn một kế
hoạch chưa làm xong. Thế là tôi bảo: Dạo phố đi, ra ngoài tìm chút linh cảm.
Nhất Hàng dắt tay tôi chậm rãi dạo phố Bắc Kinh Trung, ngắm hết
cửa hàng này đến cửa hàng khác, nếu thích cũng mua. Lhasa thật là một nơi kỳ quái, xem như rất nhỏ
lại chẳng thiếu thứ gì. Đừng hỏi tôi tiêu tiền của đàn ông có áy náy không? Tôi
chưa bao giờ suy nghĩ vấn đề vô vị như vậy. Thu nhập của tôi đủ để duy trì cuộc
sống của mình, còn có thể thỉnh thoảng xài sang một lần, đến đất lạ lánh đời mười
ngày nửa tháng. Thế nhưng, tôi sẽ không từ chối đàn ông tiêu tiền cho tôi, đó
là một phương thức bày tỏ tình yêu của anh ta, chuyện người khác vui vẻ bản
thân cũng vui vẻ, cớ gì từ chối chứ?
Tôi là một cô gái có tình cảm quyến luyến với cha, từ nhỏ được
cha yêu chiều, đã thành thói quen, con trai cùng tuổi không gợi được mảy may hứng
thú của tôi, trò chuyện với họ, nói chưa tới mười phút, đã cụt hứng quay người
bỏ đi. Năm mười tám tuổi, yêu Siêu người đàn ông đầu tiên chính là vì anh nhìn
tôi bằng ánh mắt cưng chiều như cha, tôi bất chấp tất cả đi theo anh, mới cho
anh cơ hội làm tổn thương tôi. Minh người đàn ông thứ hai cũng là vì có bàn tay
to ấm áp như cha, mới khiến tôi vết thương chưa đóng vảy đã một lần nữa ảo tưởng:
lần này có lẽ khác, anh ta có lẽ khác. Kết quả một lần nữa quăng mình trên đầu
sóng ngọn gió, thấy kẻ khác cùng mình chia sẻ người đàn ông.
Nếu nói đàn ông đứng tuổi chín chắn vững vàng là khắc tinh của
tôi, thì đàn ông đứng tuổi chín chắn vững vàng lại nho nhã chính là kiếp nạn tôi
trốn không thoát, đàn ông đứng tuổi chín chắn vững vàng lại nho nhã còn rủng rỉnh
tiền bạc càng là sao quả tạ của tôi. Tôi chui vào chui ra các cửa hàng chuyên
doanh, mặc quần áo mới xoay vòng trước mặt anh, cười với vẻ ngây thơ đáng yêu.
Lúc đó, anh nhìn tôi với ánh mắt nồng nàn mà thỏa mãn, khi thanh toán ánh mắt
cũng không rời tôi.
Ở siêu thị Bách Ích, anh đẩy xe hàng lớn theo sau tôi, tôi bỏ
vào từng món khoai tây chiên, bánh quy, kẹo, dầu gội, sữa tắm, mãi đến khi xe
chất không hết. Tưởng tượng tình cảnh thế này, nếu bên mình lại đi theo một em
bé non nớt thơm mùi phấn, phải chăng chính là một gia đình ba người hạnh phúc?
Khi ra về, phát hiện trên ghế sau xe đã chất đầy các loại thức ăn vặt, mỗi lần
quay đầu nhìn, đều có một cảm giác vừa lòng thỏa ý. Nhất Hàng nói: Hảo Hảo, em
rất dễ nuôi, có quà vặt là được rồi. Tôi nhìn anh nói một cách ám muội: Phải á!
Tốn tiền không nhiều công dụng lại không nhỏ. Trong mắt anh liền dâng lên sắc
khói như mơ.
Giữa đường, chúng tôi lại nhân tiện ghé hiệu sách một chuyến,
anh vào hiệu sách cũng giống tôi vào siêu thị, thấy gì cũng muốn mua. Cuối cùng
anh xách ra một chồng sách lớn, còn có CD dân ca các nơi của Tây Tạng. Chúng
tôi chuyển hai lần, mới chuyển hết đồ trong xe vào nhà. Tôi ném đồ ăn vặt đầy đất,
mình ngồi ở giữa, khui một gói kẹo bắp mềm, lột một chiếc nhét vào miệng, cảm
nhận đầy miệng mùi thơm thoang thoảng của bắp, hài lòng nhắm mắt, thở dài. Tôi
dường như lại trở về mười tám tuổi, những năm tháng mới gặp Siêu, cũng đẹp đẽ nhu
mì thế này, giở chứng đòi ăn quà vặt không ăn cơm thế này, mỗi lần anh không lay
chuyển được tôi, đành mua về một đống lớn đồ ăn.
Phải chăng mỗi người phụ nữ đều khó quên mối tình đầu của
mình? Đó là lần đầu tiên lòng xuân nảy nở lần đầu tiên cảm nhận có đàn ông là tốt,
nay mai dù trải qua vô số kiếp nạn hận đến nghiến răng nghiến lợi, vẫn đinh
ninh chẳng quên?
Nhất Hàng thử từng đĩa CD, mãi đến khi một giọng nữ xa xôi
vang lên, dường như đến từ một tinh cầu không ai biết nào đó, xa xăm mà thê
lương, anh liền không đổi nữa. Sau đó, anh quay người dọn dầu gội, sữa tắm vào
phòng tắm.
Nhất Hàng, chúng ta có tính là lái xe không bằng hay không?
Tôi vịn khung cửa phòng tắm, thò đầu hỏi anh.
Anh lấy bằng lái nhiều năm rồi! Anh đang cúi đầu rửa tay,
không ngẩng đầu lên nói.
Trả lời kiểu râu ông nọ cắm cằm bà kia, thật sự khiến tôi ngã ngửa. Tôi cười ha hả ngã trên đất, nói: thưa ông Trác Nhất Hàng, ông thật chả hài hước tí nào!
Em nói không
phải ý này à? Anh dùng khăn mặt lau tay, quay người nhìn tôi, vẫn là dấu hỏi đầy
mặt.
Muốn biết em
nói ý gì không? Tôi nằm trên đất, nghiêng người nhìn anh, dùng ngón tay
ngoắc, qua đây!
Anh thật thà bước qua, ngồi bên cạnh tôi.
Tôi chống nửa trên người lên, hai tay treo trên cổ anh, ghé vào bên tai anh, nói với giọng ngọt đến lịm người: Nhất Hàng, ý em là anh lái chiếc xe em đây, thuộc về lái phi pháp ạ!
Nghe tôi nói vậy, mặt anh từ từ đỏ lên. Đàn ông đứng tuổi trải
hết bể dâu thì sao? Trước mặt người phụ nữ yêu thương, cũng giống như chàng
trai mười tám tuổi. Anh chậm rãi cúi người xuống, hôn lên môi tôi, tỉ mỉ thưởng
thức, một tay cởi cúc của tôi. Tôi nghênh đón anh, thân thể uốn éo càng dán sát
thân thể anh. Tôi sẽ không cự tuyệt tình cảm dịu dàng như vậy, cũng không muốn
cự tuyệt. Hưởng thụ mọi thứ là nguyên tắc của tôi, bao gồm tình dục.
Em muốn để anh hợp pháp lái không? Anh nâng mặt tôi lên hỏi,
trong mắt tràn đầy yêu thương và không nỡ.
Anh nói xem? Tôi cười quyến rũ. Lại kéo anh xuống, chủ động dâng lên bờ môi đỏ thắm. Anh cũng là một người đàn ông không chịu nổi cám dỗ, nói đi cũng phải nói lại, trên đời còn có đàn ông chịu nổi cám dỗ hay sao? Trong lòng tôi thầm thở dài, để anh đi vào thân thể tôi.
Tình dục dạng này êm ái ngọt ngào, nhưng lại cứ cảm thấy thiếu chút gì. Sự ấm áp và không nỡ giống như người cha lúc ban ngày, nếu mang vào ban đêm, thì sẽ khiến ta cảm thấy nhạt nhẽo. Luôn cảm thấy ban ngày và ban đêm là hai khoảng thời gian khác nhau, cần hai loại khuôn mặt để đối diện. Ban ngày thuộc về thanh lịch, nền nã, ban đêm thuộc về cuồng dại, lãng mạn. Nếu hai khoảng thời gian này đều đối diện cùng một gương mặt, tính tình tốt cách mấy, cũng sẽ có lúc chán ngán. Huống chi, tôi không có tính tình tốt, tôi chỉ là một cô gái tùy tính, muốn mình vui vẻ.
Tôi quyết định trở về căn phòng nhỏ của mình. Vỏ ốc tuy nhỏ, nhưng có thứ của mình. Hơn nữa, tôi không thích sống chung với một người đàn ông một cách không rõ ràng kiểu này, yêu chẳng giống yêu, ngoại tình chẳng giống ngoại tình.
Nhất Hàng nói: Hảo Hảo, đừng đi được không? Để chúng ta từ từ
tìm hiểu.
Anh không sợ bị em hành chết sao? Khóe miệng treo nụ cười nhìn
anh.
Chỉ cần em nỡ, vui lòng chết dưới váy em. Anh nói, tựa bên
bàn, trong máy CD mở đĩa “Con gái núi tuyết” nghe mãi không chán.
Anh vui lòng em không vui lòng! Chết như thế, em nương tựa ai?
Tôi nói, xách mấy túi giấy kia lên. Cảm ơn anh mua quần áo cho em, em rất
thích.
Anh tiễn em. Anh vừa nói vừa muốn mặc quần áo.
Không cần, em gọi cơm cho anh rồi, người ta một lát sẽ đưa đến.
Dưới lầu có taxi, em tự đón xe
về. Nói xong tặng anh một nụ hôn gió, quay người mở cửa đi ra.
Ra khỏi nhà,
vẫn nghe thấy tiếng ngâm nga khe khẽ của bài hát “Con gái núi tuyết”. Tôi
đột nhiên dừng chân, phải chăng nên quay vào? Cuối cùng vẫn hất đầu, cho mình thêm
một chút thời gian đã.
Tôi và Trác
Nhất Hàng, có thể triển khai từ
đây không? Tôi vừa đi vừa nghĩ. Gyatso bỏ đi khiến tôi đau lòng, đó là một người
đàn ông không nắm bắt được, như gió, nói đến là đến nói đi là đi. Trác Nhất
Hàng, ít nhất sẽ không biến mất, bất cứ lúc nào quay đầu, tin rằng anh đều ở
đó. Trở về thật sự phải nghiêm túc suy nghĩ. Một người đàn ông như vậy, có phải
cứ thế này gả cho anh không? Cho mình thời gian cố gắng suy nghĩ rõ ràng, dạo
bước về căn phòng nhỏ.
Tôi treo quần áo trong tủ áo đơn sơ, sau đó mở QQ, hỏi chị gái
nếu tôi kết hôn ở Lhasa,
có được hay không? Chị nói em điên rồi, những người Tạng đó ăn thịt sống lại cuồng
dại như thế em chịu sao nổi? Đột nhiên tôi nhớ đến Gyatso, anh cũng ăn thịt sống
cũng cuồng dại, tôi lại thích. Nhớ đến những chuyện tốt đẹp lúc có anh, không
nén nổi nước mắt ràn rụa. Người đàn ông này đã cho tôi ảo tưởng cho tôi hy vọng,
lại đột nhiên chẳng thấy tăm hơi, cả con người giống như không khí, nhìn chẳng
thấy sờ chẳng trúng, không hình không bóng. Vừa nghĩ như thế, liền không còn hứng
thú trò chuyện nữa, tôi tắt QQ, nằm dang tay dang chân trên giường, đờ đẫn nhìn
trần nhà.
Tôi là người phụ nữ thế nào? Mới từ trong lòng Nhất Hàng chui
ra, tim đã bắt đầu nhớ nhung người đàn ông khác? Chẳng phải đã nói muốn nghiêm
túc suy nghĩ việc gả chồng ư? Chẳng phải đã nói gả cho một người đàn ông như Nhất
Hàng cũng không tệ ư? Làm sao còn phải nghĩ ngợi lung tung? Gyatso Gyatso, có
phải anh đã đầu độc em rồi không?
Tôi bò dậy mở vi tính, mở bài hát “Người con gái đuổi gió” của
Cao Thắng Mỹ. Trở về trên giường, co vào một góc, ôm hai đầu gối mình, cằm đặt
trên đầu gối.
Gió đến mây cũng đến mưa cũng rơi rồi
Mây vừa được gió ôm choàng liền òa khóc
Chẳng thể nào quên anh rất tốt với em
Bị anh gạt đến cả trời hoang cũng già
Mưa bay trong gió Lệ trốn
trong mắt em
Trốn đến chân trời góc biển không tìm được
Em tìm kiếm trong mưa Yêu
anh hóa ra là trò lung lạc
Mưa vừa tạnh em cũng không thấy nữa
Nước mắt từng giọt lớn rơi xuống, mắt mở to nhìn nó rơi xuống
chăn, một giọt, hai giọt, ba giọt… chớp mắt đã ướt một mảng lớn. Ca khúc này, đã
nghe nửa năm, mỗi lần nghe, lòng đều thắt lại, đều cảm thấy mọi thứ trống rỗng.
(Dorje Zhoigar)
No comments:
Post a Comment