28.12.13

Hôn nhân Tây Tạng (8)



Hảo Hảo:

Hôm đó ở quảng trường chùa Jokhang, tôi tựa trong lòng Anh Sói, cả đám người ngồi xúm xít với nhau đoán mây trắng trên trời giống động vật nào, Gyatso đột nhiên xuất hiện, một phát bẻ quặt cánh tay Anh Sói đang ôm tôi ra sau lưng, Anh Sói lập tức nghiến răng há miệng la lớn, cánh tay của tôi cánh tay của tôi! Những người khác đều đứng lên, nhìn Gyatso mặt mày hung dữ, chẳng biết đã xảy ra chuyện gì.

Tôi vội kéo Gyatso, bảo anh buông tay. Gyatso nhìn tôi, buông Anh Sói ra, lại tung qua một đấm, đánh Anh Sói thối lui thật xa, khóe miệng cũng chảy máu. Gyatso còn muốn nhào lên, tôi vội xông vào giữa họ, gào lớn đừng đánh nữa, Gyatso anh có bệnh à, vừa đến là đánh người!

Gyatso hằm hằm nhìn mấy người “Tạng phiêu” kia, kéo tôi bỏ đi.

Tôi quay đầu nhìn, thấy cả đám ngẩn ngơ nhìn chúng tôi, bộ dạng luống cuống.

Gyatso lôi tôi xuyên qua vô số hẻm nhỏ, vào một sân nhà kiểu Tạng, lên lầu hai, mở cửa, sau đó “bình” một tiếng đóng cửa. Yến Tử, anh mới đi mấy ngày, em đã tìm đàn ông mới? Tại sao?

Phải, em đã tìm đàn ông mới, liên quan gì anh? Tôi cứng cỏi đứng giữa phòng, nhìn anh khiêu khích.
    
Em không giữ đạo làm vợ, em “nẳng nơ”. Anh mắng, cũng chả biết học từ này ở đâu.

Tôi cười. Đó gọi là lẳng lơ, không phải “nẳng nơ”, anh nên học tốt tiếng Hán rồi đến tìm em, người rừng.

Không được mắng anh người rừng. Anh hai tay nắm chặt cánh tay tôi, không ngừng lắc loạn xạ, dường như muốn bóp gãy nó.

Người rừng người rừng, em cứ mắng đấy, sao nào? Anh chẳng phải mất tích sao? Anh chẳng phải cút xéo rồi sao? Em lại không được tìm một gã đàn ông an ủi đôi chút à, chẳng lẽ bắt em giữ mình như ngọc với anh  từ đầu đến cuối? Anh cho rằng anh là ai? Hoàng từ à…

Tôi miệng chẳng lựa lời mắng tràn, không hề tỏ ra yếu đuối trừng anh.

Bên ngoài có người gõ cửa, anh quay người mắng một câu tiếng Tạng, ngoài cửa liền chẳng có động tĩnh nữa.
    
Anh thả lỏng hai tay, bỗng nhiên kéo tôi vào lòng, hung hăng hôn tôi, đầu lưỡi bá đạo chui vào miệng tôi. Tôi vừa đẩy anh vừa hô lớn cứu mạng, người rừng, có người muốn cưỡng hiếp tôi!

Anh đẩy tôi đến trên bàn trà nhỏ, loáng cái đã cởi cúc và dây kéo quần tôi, tuột phắt quần lót của tôi, trong tia sáng lờ mờ và mùi bơ nhàn nhạt trong phòng, nôn nóng đi vào thân thể tôi, hưởng thụ chẳng chút thương tiếc, tách trà bị chấn động rơi xuống đất, phát ra tiếng vỡ giòn giã.
  
Đây không phải là làm tình, làm tình phải có tiền tấu, gió nhẹ mưa nhỏ tuần tự tiến dần, cuối cùng khiến thân thể và tâm linh đều hoàn mỹ hợp nhất. Vì sao chúng tôi mỗi lần bên nhau, luôn không vào khuôn phép như thế cuồng dại như thế, kéo xé gào thét, giống như hai kẻ thù hận mấy đời, giận không thể ăn thịt đối phương giết chết đối phương rồi uống cạn máu?

Gyatso như sói hoang hung dữ chằm chằm nhìn tôi, bàn tay to thô ráp cào loạn xạ trên người tôi, sau đó bỗng nhiên cúi đầu xuống, cắn trên núm đỏ tươi kia, miệng phát ra tiếng thở hổn hển, ánh mắt lại từ từ dịu xuống.

Yến Tử, Yến Tử, theo anh nhé… Anh yếu ớt cầu xin tôi, sau đó ôm tôi thật chặt, để tôi dán sát anh hơn.

Tôi cũng chìa tay, vuốt ve khuôn mặt rám nắng của anh, nước mắt tức khắc trào ra. Gyatso, anh cần gì chuốc khổ trở lại? Cần gì chuốc khổ tìm em?

Gyatso ôm tôi lên, mặc quần vào cho tôi. Lại lần này lượt khác hôn môi tôi, nói Yến Tử, đợi anh, anh muốn em trở thành người đàn bà của anh, người đàn bà duy nhất.
        
Tôi rưng rưng nước mắt gật đầu, vết lệ chưa khô, đã quên tất cả đau đớn, tất cả khổ sở, chỉ cần người đàn ông này vẫn trở lại, chỉ cần anh vẫn muốn tôi, vì anh chìm đắm trăm lần lại ngại gì.

Anh kéo tay tôi, ra mở cửa, chỉ thấy ngoài cửa có một gã mặt đen và một cô bé đứng đó. Gã mặt đen chỉ tôi, quát gì đó bằng tiếng Tạng với Gyatso, Gyatso không nói gì, kéo tôi muốn bỏ đi, lại không đề phòng gã kia một đấm đánh tới, trúng ngay mũi Gyatso. Gyatso lập tức buông tôi ra, trả lại một đấm mạnh, đánh trên cánh tay gã mặt đen. Cô bé òa khóc, ôm chân Gyatso. Gyatso vừa mắng bằng tiếng Tạng, vừa kéo tôi đang đứng ngây người vọt lẹ xuống lầu nhanh chóng bỏ đi.    
  
Trên đường tôi nói với anh tôi đã trả phòng, tạm thời ở chỗ một người bạn phái nữ. Tôi nhấn mạnh hai chữ “phái nữ”, chính mình bi ai cho mình, lúc nào tôi đã trở nên dè dặt như vậy? Người đàn ông này, quả thật đã thay đổi tôi rất nhiều.

Gyatso mượn một căn nhà ở viện an cư ngoại ô phía đông, chúng tôi vào ở. Những thứ như chăn đệm đều có sẵn, anh đợi tôi tôi ngủ, lại ra ngoài mua về vật dụng thường ngày, thậm chí áo ngủ, quần lót đều nhất nhất mua về, sau đó lại nấu nước nóng, để tôi tắm nước nóng. Nhìn thấy những vết răng kia, Gyatso hỏi, Yến Tử, còn đau không?
  
Thích anh cắn em. Tôi cười yêu kiều, còn  nũng nịu đòi anh ẵm, ra vẻ vết thương lành rồi quên hết đau rồi.

Anh nói Yến Tử, em thế này rất ngoan rất nghe lời giống như một đứa trẻ. Sau đó lau khô người cho tôi, ẵm tôi lên giường, đắp mền, quay người vào bếp bê ra một ly sữa, dùng muổng từng chút từng chút đút cho tôi.

Người đàn ông này, khi dịu dàng cũng làm cho người ta rất cảm động.
  
Buổi tối, Liên gọi điện thoại, hỏi Hảo Hảo cậu ở đâu? Trác Nhất Hàng tìm cậu khắp nơi, đám bạn “Tạng phiêu” của cậu loan tin cậu bị một gã người Tạng cướp đi ở quảng trường chùa Jokhang.

Tôi thoáng nhìn Gyatso, đi ra ban công, nói tớ rất tốt không cần lo qua vài ngày sẽ về.

Hảo Hảo, cậu thật sự rất tốt chứ? Rốt cuộc cậu đang ở chung với ai?

Tớ thật sự rất tốt, cậu yên tâm nhé. Nói xong liền gác điện thoại, ngẫm nghĩ, lại tắt điện thoại.

Là gã ôm em đó à? Ánh mắt của Gyatso lại mạnh mẽ bắn tới.
  
Cô gái em yêu đó. Tôi cười trả lời, bước đến nhón chân hôn bờ môi mím chặt của anh. Đừng đa nghi, thật sự là một cô gái.

Lông mày của anh lúc đó mới giãn ra một chút.

Sau đó, tôi từng hỏi gã mặt đen đánh anh và cô bé là ai. Anh nói là em trai và em gái anh.

Vì sao phải đánh anh?

Không thích em. Ở chỗ tụi anh, hôn nhân phải do cha mẹ làm chủ, con cái không thể tự mình chọn lựa. Anh nói.

Niên đại nào rồi? Còn có hôn nhân bao biện sao? Ngoẹo đầu nhìn anh, không giống dáng vẻ nói dối.

Ở quê anh, tổ tiên đời đời đều là như vậy. Anh nói, thở dài.

Ôi, Gyatso tội nghiệp của em. Tôi vuốt ve khuôn mặt anh, đường đường một đấng nam nhi, lại bị người ta bao biện hôn nhân, thật là không sao hiểu nổi. Chúng ta không gấp, cứ từ từ.
Nhé?

Yến Tử, anh…

Cho rằng anh muốn giải thích với tôi tạm thời không thể đưa tôi về nhà không thể gặp cha mẹ chồng, bèn dựng ngón trỏ đặt trên môi anh. Xuỵt, đừng nói nữa. Em hiểu. Sau này tôi mới biết, Gyatso cơ bản không phải là ý này, lời anh muốn nói còn đáng sợ hơn nhiều so với điều này. Thật hối hận lần ấy đã cản trở anh, nếu không, bản thân có lẽ đã khác rồi.

Cuộc sống của chúng tôi yên tịnh trở lại.
  
Anh vẫn xử lý chuyện làm ăn của anh, mỗi ngày trở về đều vui hơn hớn nói với tôi đã kiếm bao nhiêu tiền, còn không ngừng mua trang sức mua quần áo cho tôi. Anh nói phụ nữ phải trang điểm đẹp đẽ, đi ra ngoài đàn ông mới có thể diện. Tôi nói tôi không thích những thứ linh tinh rắc rối đó. Anh hỏi vì sao, nói phụ nữ quê anh mỗi người đều có rất nhiều trang sức. Tôi bảo đó là tập quán dân tộc, con gái người Hán không thích trên người treo bảy món đồ tám xâu chuỗi chà bá, phiền phức, gây tai họa cho mình.

Từ đó, anh không mua những món ấy nữa, nhưng vẫn mua quần áo. Quần áo anh mua luôn rất vừa vặn, mặc lên cũng đẹp.
  
Khi anh vắng mặt, tôi cũng đi dạo phố Barkhor, tìm được Anh Sói ở chỗ “Tạng phiêu” thường lui tới, chân thành xin lỗi anh, còn mời họ đến “Tạng gia yến” xả láng một bữa, tốn hết hơn bốn trăm đồng của tôi.

Khi chia tay, ai nấy ngửi trên người tôi, bảo đầy người mùi Tạng ngao, chọc đến tôi than trời. Lũ không biết tốt xấu các người, ăn của tôi uống của tôi còn không nịnh bợ tôi, thật là chẳng có thiên lý.
  
Đến tìm Liên một lần, thấy tôi thần thái phơi phới xuất hiện, cô chẳng mảy may kinh ngạc. Chỉ hững hờ nói, ngồi đi, Hảo Hảo.

Bước đến ngồi bên cô. Muốn nói gì đó, cuối cùng không nói ra miệng.

Tớ giúp cậu xếp sẵn đồ đạc rồi. Cô nói. Bên Trác Nhất Hàng, cậu chuẩn bị nói thế nào?

Tớ đâu có nói sẽ gả cho anh ấy. Tôi ngoẹo đầu. Anh ấy đến tìm cậu à?

Không, lần trước chụp hình gặp được, lúc trò chuyện mới biết các cậu ở với nhau.

Anh chàng vô duyên. Tôi thầm thì một câu.

Cái gì? Liên hỏi.

Không có gì. Hôm nào lên lớp với cậu nhé Liên, tớ muốn cảm nhận một chút.

Được. Lúc nào muốn đi gọi điện thoại cho tớ, thứ hai đến thứ sáu đều có lớp, cuối tuần nghỉ. Cô nói, sau đó kéo hai chân áp sát người. Quay đầu cười tôi, không sợ yoga buồn tẻ ư?

Một câu nói tùy tiện, cậu lại nhớ suốt đời à? Véo hông cô một cái, đắc ý nhìn cô ngã trên đất.

Hảo Hảo, thế này sẽ lấy mạng người đấy. Cô nằm bò trên thảm, dùng ánh mắt không ngừng giết tôi.

(Dorje Zhoigar)

No comments:

Post a Comment