Đêm về nhà chồng ấy là đêm lạnh nhất tôi từng gặp từ khi sinh ra đến nay. Dù tôi đã mặc đến mấy lớp phổ-lỗ, trên người còn quấn thảm len dày, vẫn cảm thấy cơ thể đang run rẩy. Đội ngũ đưa dâu đi một lúc, nghỉ một lúc. Khi nghỉ ngơi, những người rước dâu dùng phân bò mang theo đun nước pha trà, để mọi người xua đuổi khí lạnh.
Đêm ấy dài dằng dặc như một thế kỷ, không biết xuyên qua mấy lòng sông, cũng không biết vượt qua mấy ngọn núi. Khi trời sáng, lúc đội ngũ leo lên một mỏm núi nữa, cuối cùng nhìn thấy nơi lưng chừng núi đối diện có một vùng thôn làng. Một trong những người rước dâu chỉ về nơi xa nói: “Zhoigar la, chúng ta đến rồi, ngôi nhà ba tầng đó chính là nhà mới của cô!”
Nhà mới của tôi?
Tôi không nhìn “nhà mới” anh ta nói, tôi cũng không thể nhìn rõ ngôi “nhà mới” ấy, vì mắt tôi đã đau đến mở không ra!
Nhà trai sớm đã cử người đợi ở đầu làng: mời rượu, dâng khăn hada.
Tôi chỉ lấy ngón tay chấm rượu thanh khoa, gảy ra ngoài ba lần: kính trời kính đất kính thần. Người mời rượu cũng hiểu được tâm tình của tôi, không hề miễn cưỡng ép tôi uống.
Những người rước dâu bắt đầu ca hát, trong làng cũng xa xa truyền đến tiếng hát hô ứng với nhau.
Này cô gái xinh đẹp
Nàng giống như châu báu tốt nhất
Dù đến nơi nào
Đều tỏa ra ánh sáng rực rỡ nhất
Này cô gái xinh đẹp
Nàng giống như đóa hoa núi tuyết
Dù đến nơi nào
Đều bừng nở tựa sen tuyết
Đằng trai bày một chiếc bàn lớn ở cổng nhà, trên mặt trải vải đỏ, trên vải đỏ dùng hạt thanh khoa xếp một ký hiệu “卐” thật lớn. Một người phụ nữ bước tới dìu tôi xuống ngựa, để tôi ngồi vào chính giữa ký hiệu đó. (卐 tương đương chữ “vạn” trong tiếng Hán, mang ý nghĩa may mắn)
Hai anh trai tôi cầm khăn hada, hướng về cổng sân hát bài đáp tạ, lễ phép khen ngợi lầu cao nhà lớn của “nhà mới”. Lại không biết em gái họ là tôi đã khóc đến đứt từng đoạn ruột!
Của hồi môn mang đến xếp ở giếng trời tầng hai để khách khứa tham quan, bình luận. Tôi dùng khăn quàng che kín mặt, được người dìu vào một gian phòng nhỏ, chị dâu luôn bên tôi, giới thiệu với tôi tình huống chị nhìn thấy.
Đầu óc tôi hỗn loạn, thỉnh thoảng có người vào lấy đồ, cũng thỉnh thoảng có người vào tặng đồ.
Khi bên ngoài lại một lần truyền đến tiếng hát, chị dâu bảo, lễ cưới bắt đầu rồi.
Tôi như cái máy theo chị đi ra, hình như bước vào một gian Phật đường rất lớn. Qua khe hở của khăn trùm đầu, tôi nhìn thấy hai người đàn ông trẻ tuổi ngồi một bên sát tường, chị dâu bảo tôi ngồi giữa họ. Tôi không biết hai người đàn ông này hình dáng ra sao, tôi cũng không nhìn rõ họ tướng tá thế nào, nhưng tôi lại biết, hai người đàn ông này chính là chồng tương lai của tôi, là người sẽ sống trọn đời với tôi.
Ngoài khóc, trong hoàn cảnh xa lạ này, tôi còn có thể làm gì!
Nghi thức chúc mừng đã bắt đầu. Tiếng hát đi kèm bước nhảy vút lên.
Sân sau nhà tôi chất đầy thanh khoa
Người thân phương xa đến
Các anh đừng lo lắng cuộc sống nay mai
Sân trước nhà tôi sớm đã bày đầy trà bơ đánh sẵn và rượu thanh khoa
Khách khứa phương xa đến
Các bạn có thể yên tâm uống
Bên trái, chốc chốc có đôi tay giúp tôi chỉnh lại tấm thảm tuột xuống, thỉnh thoảng còn nhỏ tiếng nói: “Đừng đau lòng nữa, chúng tôi sẽ đối xử tốt với em!” “Đợi qua mấy ngày này, chúng tôi cùng em về thăm mẹ!”…
Người đàn ông ngồi bên phải lại yên lặng, không chút động tĩnh, nếu không phải là tiếng hô hấp nghe được rõ ràng, tôi quả là hoài nghi bên mình phải chăng thật sự có một người ngồi.
Khi người chủ hôn như hát đọc hết tên người tặng quà và số lượng quà tặng hôm nay, tôi cuối cùng lại được dìu về gian phòng nhỏ kia. Chị dâu giúp tôi lấy khăn trùm đầu xuống, tôi nhìn quanh phòng, ước chừng lớn cỡ hai mươi chiếc bàn trà kiểu Tạng, mặt chính bày rương hòm đủ kiểu đủ dáng, có làm bằng gỗ, cũng có làm bằng sắt tây. Những chiếc rương này nghĩ chắc là rương quần áo của họ. Trên mặt rương còn để hơn mười cái mền Tạng, lối dệt thô sơ, thua xa tay nghề của tôi, trên mặt mền Tạng đặt hai cái mền bông tơ, loại này rất mới lạ. Loại mền nhẹ mỏng này mấy năm gần đây mới truyền vào Tây Tạng, nghe nói người thành phố thích dùng. Dân chăn thả chúng tôi, vẫn quen với mền Tạng thủ công dày nặng mà ấm áp.
Trên tường bên phải có một cánh cửa sổ nhỏ, treo rèm vải đỏ mới tinh, khiến gian phòng nhỏ tỏ ra có chút không khí vui tươi.
Sát dưới cửa sổ, đặt một hàng ghế kiểu Tạng mới, vừa có thể ngồi vừa có thể làm giường.
Lúc này một người đàn ông bước vào, bê một bàn trà nhỏ, phát hiện tôi không đội khăn trùm đầu, trên mặt anh lộ ra vẻ kinh ngạc vui mừng. Anh đặt bàn trà trước mặt tôi, nói: “Phải ăn cơm rồi!” Giọng nói này, nghe đến tim tôi giống như va vào một con cừu non, đập không ngừng. Không sai, giọng nói này và giọng nói của người đàn ông ngồi bên trái tôi giống nhau như đúc.
“Cậu ấy là Tashi! Anh hai của nhà này!” Chị dâu ghé bên tai tôi khẽ nói. Tôi nhanh chóng ngắm anh một thoáng, thấy anh cũng đang len lén quan sát tôi, vừa chạm phải ánh mắt tôi, mặt anh đã lập tức đỏ bừng.
Một người đàn ông cao lớn đỏ mặt, tôi vẫn là lần đầu nhìn thấy. Tashi thấy tôi nhìn anh, càng thêm luống cuống, tay chà đi chà lại trên vạt áo.
Lúc này, một phụ nữ trẻ tuổi bê cơm và thức ăn vào, nói: “Tashi, em và Zhoigar, Gyatso ăn ở đây nhé!” Chị gọi chị dâu ra ngoài, nói là khách khứa đều đến bên kia dùng cơm.
Tashi xới sẵn cơm, bảo tôi ngồi xuống. Nói thật, tôi chẳng có chút cảm giác đói bụng, nhưng lại không thể từ chối, miễn cưỡng ngồi xuống. Vừa lúc, một ông cụ kéo một anh chàng cao lớn khác vào. Ông cụ tự giới thiệu ông là cha của Gyatso. Cũng chính là nói, ông là cha chồng tôi, “gia trưởng” hiện nay của gia đình này.
Ông đẩy anh chàng kia ngồi bên cạnh tôi. Nói anh ta chính là Gyatso, một người chồng khác của tôi.
Tôi không dám nhìn Gyatso, cũng không dám nói chuyện, chỉ gật đầu đại!
Sau khi ông cụ đi ra, Tashi bắt đầu chăm sóc chúng tôi ăn cơm. Anh không ngừng gắp thức ăn vào bát tôi, còn thỉnh thoảng tiếp anh trai anh. Gyatso ngồi bên cạnh tôi, chính là “gia trưởng” tương lai của gia đình này, sự hoảng loạn của anh dường như không ít hơn tôi, ngoài cắm đầu không ngừng ăn cơm, chẳng nói một tiếng. Cuối cùng vẫn là anh bỏ đũa xuống trước, nói tiếng: “Tôi ăn xong rồi!” liền nhanh bước đi ra ngoài, chẳng để ý đến câu nói của Tashi: “Anh, anh uống chút canh đã”, dường như sau lưng có quỷ đuổi anh vậy.
“Anh ấy quá mệt đấy, công chuyện ở Lhasa quá nhiều, toàn nhờ vào một mình anh ấy, chúng tôi đều không phụ giúp được.” Tashi giống như tự nói với mình, lại giống như đang an ủi tôi.
Nghi thức buổi chiều giống như buổi sáng: ca hát, uống rượu, nhảy múa, nhảy múa, uống rượu, ca hát. Chỉ vào lúc có khách tặng quà đến, tôi mới ra ngoài, thời gian khác đều ở trong gian phòng nhỏ này.
Vì khách chia tốp đến, do đó tiệc vui như vậy sẽ kéo dài mười ngày.
Trời dần dần sụp tối. Cơm tối vẫn là ba người chúng tôi, Gyatso vẫn bỏ bát đũa xuống trước tiên, giống như chạy trốn bước ra ngoài.
Tôi ngồi thẫn thờ bên cửa sổ, ngắm từng ngôi sao bên trời lần lượt mọc lên. Đêm nay là đêm tân hôn của tôi, vì sao lòng tôi sợ hãi như thế? Hoảng loạn như thế? Chẳng phải đều nói anh cả nhà họ có văn hóa, còn đặc biệt giỏi giang sao? Chẳng phải đều nói nhà họ là nhà khá giả nhất vùng núi xung quanh sao? Chẳng phải đều nói cha mẹ nhà họ biết lễ nhất, đối xử mọi người tốt nhất sao? Vì sao tôi vẫn sợ sệt như vậy?...
Trong phòng càng lúc càng tối, tôi lại càng lúc càng căng thẳng. Chốc chốc tôi nắm tay chị dâu thật chặt, siết chị đau đến mấy lần!
Bên ngoài không ngừng truyền đến tiếng kêu gọi: “Gyatso la”.
“Chị còn chưa thấy đàn ông ngượng ngùng như vậy!” Chị dâu cười. Nói: “Nghe bảo sau khi ăn cơm tối, đã không tìm thấy Gyatso nữa, chả biết cậu ấy trốn đến chỗ nào rồi.”
Theo lệ quen, người tôi gả là hai anh em. Đêm đầu tiên mới cưới, tôi phải ở chung với anh cả. Nói thật, ở chỗ chúng tôi, chỉ cần vừa đến tuổi thanh xuân, qua lại giữa nam nữ rất tự do, gia trưởng sẽ không can thiệp. Do đó chúng tôi không sợ người khác giới, nhưng lại sợ đám cưới. Vì chúng tôi có thể tự do chọn lựa đối tượng qua lại, hôn nhân lại là chưa biết, đột ngột. Thế nhưng, người ấy trong hôn nhân lại là đối tượng nương tựa cả đời của chúng tôi, dù có một bên không hài lòng, cũng không thể thay đổi.
Do đó chị dâu nói Gyatso giấu mình đi, cũng là về tình có thể tha thứ.
Tôi còn muốn tìm một chỗ trốn vào mà!
Cuối cùng, Gyatso bị cha anh và ông mai giải vào. Cùng vào còn có hai người phụ nữ, họ nhanh nhẹn lấy ra hai tấm nệm xốp đặt trên đất, lại phủ một lớp mền Tạng lên trên. Trên cùng đặt một cái mền bông tơ.
Đây chính là giường lớn đêm tân hôn của tôi!
Gyatso còn muốn đi ra ngoài, nhưng bị cha anh cứng rắn kéo lại. Ông mai cởi hết quần áo của Gyatso chỉ chừa lại một chiếc quần lót, bảo anh nằm vào trong mền. Khi ánh mắt của những người khác đều chuyển đến tôi, chị dâu bèn bước tới.
“Mọi người ra ngoài đi, tôi tự mình làm!” Tôi cố gắng khiến mình giữ bình tĩnh. Đêm đầu tiên mới cưới, tôi không muốn để người khác nhúng tay. Đã gả đến rồi, thì chấp nhận số mệnh thôi!
Sau khi họ ra ngoài, chị dâu nhìn tôi, khẽ nói: “Đừng sợ, chúng tôi đều trải qua như vậy!” Chị còn tế nhị khép cửa lại.
Ngoài hô hấp của tôi và anh, trong gian phòng nhỏ yên tĩnh cực kỳ.
Tôi hít thật sâu một hơi, cởi xuống từng lớp quần áo trên người, khi trên người chỉ còn sót lại một lớp áo váy bằng tơ cuối cùng, tôi hơi do dự, biết sau lưng có một ánh mắt đang đăm đăm nhìn tôi, sau khi tôi trút bỏ phổ-lỗ dày nặng, ánh mắt đó liền bắn qua, hận không thể ăn tươi nuốt sống tôi!
Bắt đầu từ khi tôi hiểu được chút chuyện ấy giữa nam nữ, tôi đã biết, không có một chàng trai trẻ nào có thể rời ánh mắt khỏi thân thể tôi.
Thân thể tôi là chỗ đáng tự hào nhất của tôi, nó mượt mà, đầy đặn, có ánh sáng như vàng. Đêm nay, tôi phải để người đàn ông trong mền – chồng tôi mãi mãi ghi nhớ vẻ đẹp này.
Tôi chầm chậm cởi bỏ lớp áo cuối cùng, tháo bím tóc, lấy xuống những sợi tơ xanh đỏ từ mái tóc. Tóc tôi rất đen rất bóng, còn rất dài, tôi biết khi chúng buông xuống, trên thân thể thon thả của tôi sẽ hình thành phong cảnh ra sao!
Tôi đứng yên, thẳng người, đứng bất động, mãi đến khi người đàn ông kia rục rịch không yên trong mền. Lúc đó tôi mới từ từ quay người, thản nhiên đón lấy ánh mắt của anh, cười tươi tắn. Nụ cười này, là nụ cười đầu tiên sau khi tôi rời nhà mẹ, nó bừng nở vì chồng tôi!
Đối mặt thân thể tôi, nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của tôi, Gyatso ngược lại có chút ngại ngần, anh quay đầu nhìn vách tường!
Tôi vẫn chậm rãi, ung dung không vội bước tới, tự mình vén mền chui vào, khoảnh khắc chạm đến thân thể anh, anh và tôi đều không nén nổi một cơn run rẩy.
Tôi che mình thật kín đáo, mới lên tiếng gọi ra ngoài cửa: “Vào đi!”
Người ngoài phòng lục tục đi vào. Ông mai đặt một chiếc khăn hada vắt ngang trên mền của chúng tôi, lại nói mấy lời chúc phúc. Chẳng qua là những câu như phải tương thân tương ái, sinh nhiều con cái.
Những người khác cũng theo thứ tự dâng khăn hada cho chúng tôi, đều từng chiếc một đặt trên mền.
Khi tất cả mọi người đều lui ra ngoài, cửa “cọt kẹt” một tiếng đóng lại, gian phòng nhỏ lại yên tĩnh!
Tôi quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, sao đã treo đầy bầu trời.
Lúc này, một đôi tay đột nhiên thò đến trên ngực tôi, khiến tôi giật mình, suýt nữa đã tát qua một bạt tai. May mà rèm đỏ bên cửa sổ nhắc nhở tôi: tôi đã đám cưới, không còn là Zhoigar thời con gái, thân thể tôi từ nay sẽ thuộc về những người chồng của tôi.
Do đó, khi Gyatso mạnh bạo leo lên người tôi, cưỡng chế mở ra bộ phận giấu kín trên cơ thể tôi, tôi chẳng có một cử động nào. Mặc anh dọc ngang rong ruổi trên thân thể tôi, sau đó nghe được anh gọi một tràng “Yến Tử”, đầu úp vào cổ tôi, không động đậy nữa.
Một đêm này, tôi vô số lần tiếp nhận sự va chạm của anh. Người đàn ông này từng chút từng chút đi vào tâm linh của tôi. Đồng thời đi vào còn có một từ xa lạ: Yến Tử!
Suốt đêm tôi không chợp mắt, suy nghĩ lung tung cả đêm. Mong chờ người đàn ông bên mình có thể nói chút gì với tôi, dù nói anh cũng đang sợ hãi, anh cũng đang lo lắng cũng được. Anh không có, một đêm, trọn một đêm, ngoài lúc không ngừng đòi hỏi thân thể tôi lẩm bẩm gọi “Yến Tử”, anh chẳng nói một lời nào.
Mà mỗi lần, sau khi gọi ra một tràng “Yến Tử”, anh liền nhanh chóng rời khỏi người tôi, nghiêng người đối diện vách tường bất động, dường như bên mình không có người phụ nữ là tôi.
Chưa qua một tiếng đồng hồ, khi anh vô ý chạm đến tôi, hoặc tôi vô ý chạm đến anh, da anh lại căng lên, sau đó bỗng xoay người ôm lấy tôi, bắt đầu xung kích không ngừng không nghỉ!
Khi anh một lần nữa rời khỏi người tôi rồi phát ra tiếng ngáy, tôi ngồi dậy. Tôi đã gả cho một người đàn ông thế nào? Vì sao anh thô bạo như vậy? Không để ý chút nào đến cảm nhận của tôi, không nói chuyện với tôi, không tán gẫu với tôi, thậm chí cả vuốt ve an ủi tối thiểu cũng không có.
Đây không giống đêm tân hôn mà chị em bạn kể!
Ánh trăng như nước, rắc xuống chính giữa phòng, rắc trên giường cưới của chúng tôi, có một bầu không khí mơ màng lan tràn ở mỗi ngóc ngách của gian phòng nhỏ.
Da thịt tôi dưới ánh trăng chiếu rọi, ấm mềm như ngọc. Những dấu vết xanh tím lốm đốm đầy khắp trước ngực tôi, đau âm ỉ, người đàn ông bên cạnh tôi, cha của các con tương lai, gia trưởng tương lai của gia đình này, dùng phương thức riêng có của bản thân anh, để lại dấu ấn thật sâu trên người tôi tim tôi.
Những dấu vết này rõ rõ ràng ràng nói với tôi: từ nay, mạng sống của tôi sẽ thuộc về anh và các em trai anh.
Mái tóc dài vẫn suôn mượt như tơ, quấn quanh tôi, cũng quấn quanh anh. Da anh là màu riêng có của đàn ông trên cao nguyên: màu nâu sẫm, màu sắc thuộc về mặt trời, tôi thích màu sắc như vậy. Không giống với da của Rinchen bạn chơi thuở nhỏ của tôi, da Rinchen trắng, mịn, không khác mấy so với da tôi.
“Rinchen.” Trong lòng tôi thoáng xao động.
Cái tên này sao lại xa xôi như thế? Xa xôi đến giống như chuyện của kiếp trước.
Tôi cứ cảm thấy da đàn ông nên đen một chút, bóng một chút, như vậy mới tỏ ra mạnh mẽ. Bắp thịt trước ngực Gyatso từng tảng từng tảng gồ lên, dù trong đêm tân hôn thả lỏng nhất, cũng săn chắc như đá, lộ ra hình dáng tôi yêu thích, đường nét mày mắt dường như dùng búa gọt ra, góc cạnh rõ ràng.
Chỉ là, giữa vầng trán kia, vì sao nhăn thành núi sông?!
Chẳng biết vì sao, tôi lại hơi hy vọng đêm nay trời mãi mãi đừng sáng!
(Dorje Zhoigar)
đọc tiếp: Hôn nhân Tây tạng (3-3)
Hôn nhân Tây tạng (1)
Hôn nhân Tây tạng (2)
Hôn nhân Tây tạng (3-1)
No comments:
Post a Comment