Nhà thơ Đài Loan Tịch Mộ Dung từng có một bài thơ, “Bến đò”.
Cho em nắm lấy tay chàng,
Giã từ, rồi lại nhẹ nhàng rút tay.
Nhớ nhung bén rễ từ đây,
Lâng lâng như ở trên mây bồng bềnh.
Núi sông vốn dĩ trang nghiêm,
Vì ly biệt, bỗng trở nên dịu dàng.
Cho em nắm lấy tay chàng,
Giã từ, rồi lại nhẹ nhàng rút tay.
Tháng năm ngưng đọng từ đây,
Trong tim lệ nóng sánh tày sông sâu.
Muôn vàn bất lực nhìn nhau,
Bến đò trống trải, tìm đâu hoa cài.
Đem lời chúc phúc tặng ai,
Ngày mai, hai đứa ở hai phương trời…
Bến đò của Tịch
Mộ Dung, là bến đò của ly biệt, tràn đầy tình cảm nhớ mãi không quên và tâm ý
chia tay lưu luyến. Những năm qua, không biết đã cảm động bao nhiêu người si
tâm không đổi vì tình yêu. Cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, tôi đã thích bến
đò, bến đò của đời người, bến đò của năm tháng. Thuyền bè qua lại xuất phát từ
nơi này, lại từ phương xa trở về nơi này. Do đó, gặp gỡ cũng là bến đò, ly biệt
cũng là bến đò, duyên đến cũng là bến đò, duyên đi vẫn là bến đò. Hai chữ bến
đò, ẩn chứa quá nhiều tình cảnh đời người, ly hợp tụ tan. Bến đò của tôi, có lẽ
là thanh đạm, sẽ không có nhiều khách qua đường lai vãng, chỉ ngẫu nhiên có kẻ
lênh đênh trôi giạt đi ngang, mây nhạt gió nhẹ.
(Bạch Lạc Mai)
(Bạch Lạc Mai)
No comments:
Post a Comment