15.12.13
Từng là người ngắm hoa xuân này
Đài Bắc có một gốc cây, tên là ngư mộc, từ Nam Mỹ chuyển đến, to lớn hoành tráng, cao cỡ bốn tầng lầu, cuối xuân nở đầy hoa trắng. Cây này trồng thời Nhật chiếm cứ, tính ra cũng tám chín mươi tuổi rồi.
Tháng tư năm nay thời kỳ nở hoa lại đến, tôi theo lệ đi thăm nó. Hôm ấy trời mưa, tôi không mang ô, nghĩ bụng cũng tốt, trong mưa nhỏ mịt mùng ngắm hoa và cùng dầm mưa với hoa, hẳn có thú vị riêng. Cây hoa ở trong hẻm của phố Tân Sinh Nam, cả Đài Bắc chỉ có một cây này.
Có một cô gái từ đối diện đi đến, thấy tôi ngắm hoa trong mưa, đột nhiên đưa chiếc ô nhỏ trong tay cho tôi, nói: “Cô ơi, ô này cho cô. Em, sắp đến nhà rồi.”
Tuy cô gọi tôi là cô giáo, nhưng tôi xác định cô không phải là học sinh của tôi. Phản ứng đầu tiên của tôi là từ chối, vốn không quen biết, dựa vào đâu cầm ô của người ta?
“Không cần, không cần, mưa này nhỏ mà.” Tôi nói.
“Không sao, không sao, cô ạ, nhà em thật sự sắp đến rồi.” Cô nói lớn tiếng hơn thiết tha hơn, tỏ vẻ có lý do chính đáng nên nói chuyện cũng có khí thế.
Tôi bỗng cảm thấy, mình hình như nhất định phải nhận chiếc ô này, cô gái này hiền lành cố chấp như thế, từ chối cô quả là gần như có tội. Hơn nữa, cô tặng ô cho tôi, sau lưng có lẽ có một nỗi lòng kín đáo nhỏ bé:
Cây ngư mộc duy nhất của cả Đài Bắc này, nở hoa tưng bừng, thời kỳ nở hoa ước chừng ba tuần, bình quân mỗi ngày có hơn một ngàn người đến ngắm. Người ngắm hoặc ngẩng đầu, hoặc ra sức bấm nút chụp hình, hoặc quanh quẩn đi tới đi lui, còn những cặp tình nhân hoặc cha mẹ con cái thì chỉ chỉ trỏ trỏ, dịu dàng thì thầm, vừa ngắm hoa, vừa ngắm nhau. Nói chung, sau vài phút, những khách ngắm hoa vội vã khẽ thở dài, lần lượt rời khỏi trong vui vẻ và buồn rầu. Mà thành phố Đài Bắc có dân số bốn triệu, mỗi năm số người đến ngắm hoa tuy nhiều, cũng chỉ hai ba mươi nghìn, tính ra, người đến ngắm hoa ắt là số ít người si tâm.
Trong ngõ hẻm, dưới cây hoa, người si tâm gặp người si tâm, có lẽ đôi bên đều có một niềm trân trọng. Cô gái tặng ô có lẽ kính trọng tôi, có lẽ thương tiếc tôi, nhưng trong đó có một tình cảm, cô không nói ra miệng, thiết nghĩ chắc cô luôn rất yêu thích cây hoa này, do đó cũng nhân tiện yêu cả tôi si mê đứng ngắm hoa trong mưa.
Chúng tôi đều là khách qua đường dưới hoa, đều chấn động cúi đầu vì một cây hoa đẹp đẽ thơm ngát, “nơi gió mưa sánh vai, từng là người ngắm hoa xuân này.”
Hôm đó mưa càng rơi càng lớn, vì tôi có ô, cảm thấy nhất định phải đứng thêm một lúc, mới không có lỗi với người tặng ô. Cánh hoa rơi lả tả, hương thơm thoang thoảng, chúng tôi đều là người ngắm hoa kinh ngạc trước cái đẹp đứng dưới cùng một gốc cây lớn, trong cùng một ngày xuân. Tôi nghĩ, tôi còn có thể đứng thêm lúc nữa.
(Trương Hiểu Phong)
Labels:
Trương Hiểu Phong
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment