Hảo Hảo:
Tôi đến Lhasa
tìm vui, niềm vui lại cách tôi xa lắc xa lơ. Lòng này làm sao ở yên? Theo Trác
Nhất Hàng, chẳng cam lòng, vô vọng khổ sở chờ đợi người đàn ông như gió không
thể nắm bắt ấy, nơi nào có tận cùng? Nếu gió không muốn ngừng, mây cũng chẳng
làm gì được gió! Hồi lâu, nghe thấy có người gõ cửa. Lau nước mắt, vừa ra mở hé
cửa, người kia liền cuốn vào, một mùi mồ hôi kèm dầu bơ quen thuộc, thậm chí
chưa kịp nhìn rõ, đã bị anh ôm vào lòng. Yến Tử Yến Tử, em đã đi đâu thế? Anh
tìm em mỗi ngày, đã tìm năm ngày rồi!
Còn lời nào có thể an ủi trái tim phụ nữ hơn lời này, còn ánh
mắt nào lay động tình cảm phụ nữ hơn ánh mắt này? Khoảnh khắc anh ôm tôi vào
lòng, tất cả thương cảm tan thành mây khói. Gyatso Gyatso, anh xấu xa này, vì
sao còn phải trở lại? Vì sao còn phải tìm em?
Yến Tử, anh nhớ em, nhớ em không kìm nén nổi. Yến Tử, em sẽ là
của anh đúng không? Chỉ là người phụ nữ của một mình anh đúng không? Anh không
muốn chia sẻ, anh muốn em hoàn hoàn toàn toàn thuộc về anh! Yến Tử à… Em có biết
anh nhớ em rất nhiều không? Anh ném tôi lên giường, áo trên chưa cởi, đã gấp
không đợi được chen vào thân thể tôi, cuồng loạn muốn tôi như gió cuốn mây tàn.
Gã tồi anh là gã tồi. Tôi vừa khóc vừa cười nghênh đón anh, cắn
mạnh dái tai anh, cắn môi anh, sau đó lại vuốt ve. Thân thể mềm nhũn như mây trắng
trên bầu trời Lhasa,
chớp mắt ảo hóa thành sương mù, theo gió tản đi.
Tôi không nghĩ đến Trác Nhất Hàng nữa, không nghĩ chuyện gả chồng nữa. Cứ dính vào thế này chăng? Cứ sống thế này chăng? Ngày tháng sắp tới ai biết được? Ngày mai, có lẽ tôi đã chết, có lẽ đã xấu xí, đã tàn phế, hôm nay, cứ để tôi an hưởng niềm vui này vậy.
Gyatso vẫn u uất như thế, anh đột nhiên trở về, giống như một
người sắp chết tóm được cọng rơm, dục vọng muốn sống che lấp tất cả. Tôi chính
là cọng rơm của anh, có lẽ, anh đang lo lắng vì tôi? Lo tôi không thể theo anh
trọn đời trọn kiếp. Do đó, muốn tôi bất kể ngày đêm, đòi yêu mọi lúc mọi nơi.
Trên mỗi tấc nền xi măng của căn phòng nhỏ, trên mỗi món đồ dùng trong nhà, đều
để lại vết tích hoan hảo của chúng tôi.
Đôi khi,
quả thực có người cần trùng thảo hoặc thổ sản khác, Gyatso trì hoãn không được,
vạn bất đắc dĩ mới rời tôi một lát, vừa làm xong việc lập tức trở về, kè kè bên
tôi, tỉ mỉ đếm lông mày tôi, đếm lông mi tôi, đếm mãi đếm mãi rồi hỏi Yến Tử em
sẽ không rời xa anh chứ Yến Tử em sẽ không tốt với người đàn ông khác chứ?
Tôi cứ cười anh là tuổi cọp, cọp hoang.
Anh hỏi vì sao?
Tôi nói cọp đực hoang dã đến một chỗ mới, thì tè một bãi, sau
đó gầm một tiếng dài, biểu thị địa bàn này là của mình, cọp khác không vào nữa.
Đàn ông các anh chẳng phải đều như thế sao?
Anh cười nói chính thế chính thế, đàn bà chính là địa bàn của tụi anh, địa bàn này chỉ có thể có anh. Khi nói như thế tay anh cũng bắt đầu chẳng chút quy củ, thò vào trong áo lót của tôi sờ nắn trên dưới. Mỗi lúc di động liền nói đây là của ta, sau đó bất kể tôi đồng ý hay không liền cởi cúc quần tôi, cưỡng chế đi vào thân thể tôi, tung hoành ngang dọc, cười đắc ý.
Anh chính là một gã đàn ông như thế, là giặc cướp. Chẳng nói
logic, chẳng theo quy tắc, muốn thế nào thì thế nấy, trắng trợn không kiêng nể
bá chiếm thân thể tôi, chinh phục tôi.
Trác Nhất Hàng vẫn cứ gọi điện thoại, tôi không
dám nhận, sợ anh hỏi tôi đang ở đâu, sợ anh nói đến gặp tôi. Tôi là một cô nàng
luôn không thể tự chủ làm cuộc sống của mình rối tung. Nhất Hàng thấy tôi không
nhận điện thoại, bèn tin nhắn này tiếp tin nhắn kia oanh tạc tôi. Nói đến đi,
anh chờ em ở nhà, chúng ta đi mua đồ ăn. Sữa tắm em mua rất thơm, tối nay đến
dùng nhé. Anh đã mua áo ngủ
cho em, màu hồng phấn, như da em, vân vân... Lời lẽ ám muội mà lại triền miên, tôi
cứ chưa xem hết đã xóa.
Rồi một hôm,
Gyatso gửi tin nhắn nói Yến Tử, anh phải đi mấy ngày, có việc. Chẳng có lấy một
lý do liền bặt tăm, điện thoại di động gọi không thông nữa. Tôi không cam tâm
anh lại mất tích như vậy, tìm anh khắp phố lớn, hỏi thăm khắp nơi có ai từng thấy
Gyatso không. Đã gặp vô số anh chàng Gyatso, đều là những khuôn mặt xa lạ,
không có người tôi tìm. Bất lực ngồi ở cửa chùa Jokhang, ôm mặt lặng lẽ rơi lệ.
Anh đi rồi, anh không cần tôi nữa, tôi bị người ta bỏ rơi rồi, một lần nữa bị
người ta bỏ rơi rồi.
Chẳng muốn nán lại trong căn phòng nhỏ, không có Gyatso, căn phòng lạnh lẽo thấu xương. Xách hành lý, trả phòng, đến tìm Liên. Nói với Liên tớ chẳng có chỗ nào để đi nữa, cậu có thể giết tớ không?
Cô lườm tôi, nói nha đầu chết tiệt cậu lập sẵn di chúc trước,
sau khi chết tất cả tài sản thuộc về tớ.
Liên, tớ tội nghiệp lắm, cậu không thu nhận tớ sao?
Liên đón lấy ba lô của tôi, lôi y phục lộn xộn bát nháo ra xếp
gọn gàng, sau đó tìm một cái tủ trống bỏ vào từng món, lại đưa cho tôi một hộp
sữa.
Liên, tớ yêu cậu lắm, dù tớ chẳng yêu ai, tớ cũng yêu cậu. Ôm
lấy cô, thơm một cái trên mặt cô.
Nếu cậu còn quậy nữa, tớ sẽ đuổi cậu ra đó. Cô cười dí dỏm,
nói ngủ thật ngon một lát đi, trông mắt gấu mèo của cậu kìa.
Liên, kiếp trước cậu nhất định đã nợ tớ, kiếp này ông trời phạt
cậu đến thu nhận tớ. Thay áo ngủ bông của Liên đưa cho, chui vào trong chiếc
chăn to sụ, chẳng mấy chốc đã ngủ thiếp đi.
Khi tỉnh lại đã là ngày hôm sau, nóng vội mở tin nhắn điện thoại.
Ngoài Trác Nhất Hàng, không có ai khác.
Gyatso Gyatso, gặp gỡ anh là sai lầm của em, nhớ nhung anh khiến
em đã sai càng sai.
Liên chẳng hỏi tôi gì cả, thời gian làm việc nghỉ ngơi của cô
không hề vì tôi đến mà thay đổi mảy may. Đúng bảy giờ thức dậy, ngồi thiền một
tiếng, yoga một tiếng. Sau đó ăn sáng. Nước lọc với bánh mì hoặc cháo yến mạch
với bánh gatô hay sữa với bánh bao. Buổi sáng xem sách, buổi trưa ăn chút ít ở
nhà trọ, người ta nấu gì cô ăn nấy, không bao giờ kén cá chọn canh; ngủ trưa một
tiếng, buổi chiều ra ngoài đi dạo, đem theo máy ảnh chụp những người đi kora hoặc
chụp mây. Buổi tối đúng mười giờ đi ngủ.
Liên, cậu từng yêu chứ? Tôi đứng bên cửa, ngắm Liên yên tịnh lau máy ảnh trên ban công, hỏi.
Từng yêu. Cô chẳng ngẩng đầu lên.
Thế sao cậu yên tịnh như vậy?
Từng yêu thì không thể yên tịnh sao? Cô ngẩng đầu, mỉm cười.
Dáng vẻ ấy, như một gốc lan thầm nở trong khe sâu.
Yêu chẳng phải oanh oanh liệt liệt hay sao?
Yêu có rất nhiều phương thức bày tỏ, oanh oanh liệt liệt chỉ
là một kiểu. Cô nói.
Liên, cậu có từng nghĩ đi tu không? Hoặc là lánh đời?
Không. Thế giới hiện giờ rất tốt đẹp, tớ thích, vì sao phải
lánh đời? Cô không nhìn tôi nữa, lắp ống kính vào máy ảnh, ngắm tới ngắm lui áng
mây trên trời.
Trước giờ chưa xem hình Liên chụp, nhưng dường như cô rất
thích máy ảnh, rảnh rỗi liền săm soi những món đồ ấy. Tôi không hiểu về máy ảnh,
nhưng cũng biết ống kính lớn lớn nhỏ nhỏ trong tay Liên là loại chuyên nghiệp.
Một người phụ nữ, cả ngày vác mấy cục sắt ấy đi loanh quanh, mệt chết được. Phụ
nữ là để được chụp, không phải chụp người khác. Liên… là một dị nhân.
Bên ngoài trời mưa nhỏ, Liên đóng cửa sổ ban công, lẩm bẩm:
Mùa mưa năm nay hình như đến sớm!
Lhasa là một nơi kỳ lạ, mùa đông không rơi một giọt mưa, mùa hè lại mưa không ngớt. Mỗi đêm bên ngoài đều rào rào mưa không ngừng, ngày hôm sau khi ra cửa lại muôn dặm trời quang. Liên nói như vậy rất tốt, khi chụp hình độ trong suốt của không khí rất cao, lớp lang sẽ rất rõ ràng. Tôi chả hiểu lớp lang gì, chỉ biết ban đêm trời mưa, nghe tiếng mưa tôi sẽ ngủ đặc biệt yên ổn.
Trong sự bảo hộ dịu dàng của Liên tôi tựa hồ đã lắng dịu xuống, ngực không âm ỉ đau nữa. Liên nói cô phải bắt đầu làm việc, đến trung tâm yoga lên lớp cho người ta. Cô còn bảo thị trường yoga của Lhasa mới bắt đầu, rất thiếu giáo viên, Hảo Hảo, hay cậu cũng luyện yoga nhé?
Xí, tớ luyện yoga? Động tác chậm rì rì sẽ làm tớ buồn chết.
Tôi nói, trở người.
Cậu đó, rồi có một ngày cũng sẽ yên tịnh. Cô nhìn tôi, thay một
bộ áo vải màu trắng của Nepal.
Bắt đầu khôi phục cuộc sống trước đây, lê la hết quán bar này đến quán bar khác. Chào hỏi với những “Tạng phiêu” quen biết không quen biết, cùng chơi trò giết người, cùng chơi trò nói thật. Anh Sói, đã có ba năm Tạng phiêu, kể với mọi người anh đã nhặt tôi ở cửa chùa Jokhang. Nói lúc đó tôi mất hồn đến mức giống như đứa bé xin cơm trên phố Barkhor, nhìn ai cũng đờ đẫn như khúc gỗ. Anh bảo anh vốn dĩ cho rằng sẽ có một cuộc gặp gỡ diễm tình, kết quả lại đụng phải quỷ, vẫy cũng vẫy không thoát. Nói xong còn gào lớn ai muốn người đẹp? Muốn người đẹp này tặng kèm mười đồng đại dương và hai chai bia Lhasa, sau đó cả đám “Tạng phiêu” không phân nam nữ đều hô to “Tôi muốn tôi muốn.”
Bất kể ban ngày ban đêm, chúng tôi cùng sống trà trộn. Ăn cơm
AA (mạnh ai nấy trả), uống trà AA, ở hostel cũng AA, đi cả bọn, về cả bọn.
Chúng tôi là một đám trẻ không có lý tưởng không có mục đích không nghĩ ngày
mai không nghĩ tương lai nhưng vui vẻ, để mỗi ngày đều trải qua đặc sắc như ý.
Tuổi tác khác nhau tính cách khác nhau, vì hai chữ “Tây Tạng” đến với nhau, hẹn
nhau tìm kiếm đặc sắc, chia sẻ bí mật lẫn nhau. Quán trà Cách Mạng và quán trà
Quang Minh là nơi chúng tôi thường lui tới, một ấm trà ngọt, năm sáu người có
thể uống một buổi chiều. Thời gian ăn tối, chúng tôi có thể ngồi ở một quán bar
nhỏ do “Tạng phiêu” nào đó mở, rẻ mà có tình điệu hoài cựu, nhâm nhi chút rượu
luôn tiện giải quyết bữa tối, lúc đêm khuya người vắng ôm nhau, hát khúc ca
không thành điệu, bước chân loạng choạng trở về nơi ở.
Tôi khoa trương cười, khoa trương nói chuyện, khoa trương cùng
người cợt nhả chòng ghẹo. Tôi muốn quên Gyatso, quên những ngày ngày đêm đêm viển
vông ấy, quên hình hài phóng đãng của những ngày ấy.
Liên từng cùng tôi đi chơi một lần, chưa ngồi đến hai mươi phút đã về. Cô nói cô không quen cuộc sống như vậy nữa.
Lẽ nào cô cũng từng sống cuộc sống như vậy sao? Ngắm bóng lưng
của Liên thầm nghĩ. Vừa quay người, lại thấy những người khác cũng ngẩn ngơ,
bèn huơ huơ tay ở giữa. Tỉnh lại nào, tiên nữ đi mất rồi.
Mẹ ơi, Hảo Hảo, cô ấy là ai thế? Anh Sói há hốc mồm, nói một
cách khoa trương. Nếu cô ấy nán thêm một lát, nhất định bệnh tim của anh phát
tác.
Cô ấy à, đến từ trên trời. Tôi cười.
Thảo nào không hưởng khói lửa nhân gian. Một em mũm mĩm cầm ly
nước lọc Liên mới uống, cố ý ngửi một cái, hô lớn ly nước tiên đấy.
(Dorje Zhoigar)
No comments:
Post a Comment