27.5.14
Ấn tượng Đặng Lệ Quân
Năm 1994 trong ngày đám cưới, tôi rất muốn ném cho chị bó hoa màu sâm banh ôm trên tay, vì tôi cho rằng chị là người được chọn thích hợp nhất, tôi muốn trao phần không khí mừng vui này đến tay chị, nhưng tôi không biết chị ở đâu.
Sau đám cưới không lâu cùng bạn bè tụ tập uống trà ở khách sạn Grand Hyatt, nhận được điện thoại của chị gọi đến. “Chị đang ở đâu? Em muốn ném bó hoa cho chị, chị...” Tôi nói liên tiếp một lô xích xông, chị chỉ khẽ cười ở đầu dây bên kia: “Chị ở Chiang Mai, chị có một bộ trang sức hồng bảo thạch tặng em.” Đó là đối thoại cuối cùng của tôi và chị.
Năm 1980 chị ở Los Angeles, tôi ở San Francisco, chị lái xe đến thăm tôi, chúng tôi cùng dạo cửa hàng bách hóa, thật ra cả hai cũng không thật sự muốn mua đồ. Lúc sắp ra cửa, chị bảo tôi đợi một chút, hóa ra chị chạy đi mua một chai nước hoa tặng tôi. Chúng tôi uống ly nước, chị không kịp ăn cơm tối liền vội lái xe về. Đó là lần đầu tiên chúng tôi hẹn nhau gặp mặt, hai người đều không quen thân lắm, cũng không biết nên nói những gì, nhưng tôi lại bị thành ý kết bạn của chị làm cảm động sâu sắc.
Quan hệ qua lại với chị không xem là mật thiết. Chị rất thần bí, nếu chị không muốn bị quấy rầy, bạn chẳng thể nào liên lạc được với chị. Chúng tôi tán thưởng lẫn nhau. Mức độ tán thưởng đối với chị là – bạn trai thay lòng đổi dạ nếu đối tượng là chị, tôi quyết không để bụng.
Số lần cùng chị gặp mặt không nhiều, năm 1990 đến Paris du lịch, lúc đó chị cư trú tại Paris, đó là quãng thời gian khá dài mà tôi và chị ở bên nhau. Vì bản thân ở Paris, không có gánh nặng danh tiếng, chúng tôi đều rất tự do tự tại bộc lộ tính tình thật của mình. Tôi hẹn chị đến đại lộ Champs-Élysées uống cà phê vỉa hè, ngắm người đi đường qua lại, hưởng thụ sự tình tứ lãng mạn của Paris về đêm. Chị cũng mời tôi đến nhà hàng Pháp La Tour D'argent ăn món vịt độc chiêu ở đó.
Nhớ đêm đó chị và tôi đều chú tâm trang điểm, cả hai mặc váy áo mới mà ban ngày shopping về, tôi mặc chiếc váy ngắn hai dây Emporio Armani dáng suông màu đen óng ánh, trên cổ đeo chuỗi dây chuyền trân châu Chanel. Chị mặc lễ phục dài chấm gối, tuy đen tuyền, nhưng kiểu dáng và chất liệu của trang phục thứ lớp rõ ràng. Váy ren xếp ly, eo thắt dây đoạn đen, đặc biệt là áo voan đen điểm xuyết rất nhiều chấm bi thêu cùng màu, như ẩn như hiện. Điều khiến tôi kinh ngạc nhất là chị rất đỗi tự tin không mặc gì bên trong cả, suốt đêm tôi đều không dám chính diện nhìn thẳng trước ngực chị.
Chúng tôi đi vào nhà hàng, còn chưa ngồi yên chỗ, đã nghe sau lưng tiếng khay dao nĩa loảng xoảng rơi đầy đất, tôi nghĩ, waiter này nhất định cảm thấy ảo não muôn phần vì sự sơ ý của mình. Chị lại không nhịn được cười trộm: “Em xem, chú nhóc ấy nhìn thấy chúng ta đã kinh ngạc bởi vẻ diễm lệ đến nỗi cầm không chắc khay chén.”
Có mấy lần ăn cơm ở nhà hàng, nghe nghệ sĩ dương cầm đàn khúc nhạc tuyệt hay, chị đích thân mời một ly sâm banh, khen ngợi vài câu. Đối với tất cả những người phục vụ mình chị đều nhã nhặn lịch sự, trong túi áo luôn đựng đầy tiền giấy một hai trăm franc để làm tiền boa mọi lúc, tôi thấy số lần chị cho quá nhiều, đổi một số tờ năm mươi cho chị, chị kiên quyết không nhận.
Lần nọ trên xe chị lấy ra một băng cassette (lúc ấy còn chưa có đĩa CD) mở cho tôi nghe, bên trong có ba bài hát thành danh được chị thu âm lại hoàn toàn mới, thì ra quãng thời gian đó chị học thanh nhạc ở Anh, chị rất nghiêm túc giải thích với tôi cách hát vận dụng đầu lưỡi và cổ họng làm sao để tiếng hát mượt mà hơn. Đối với kẻ không có tế bào âm nhạc như tôi, tuy nghe không hiểu, cũng không nhận ra có gì khác biệt với bài hát trước đây, nhưng tôi cảm thấy kính phục sâu sắc trước tinh thần theo đuổi hoàn mỹ, đã hay còn mong hay hơn của chị.
Một hôm đến nhà chị ăn cơm trưa, xe dừng ở bãi đậu xe dưới tầng hầm cao ốc, ở đó trống không chẳng có một ai, đi qua mấy hành lang gấp khúc, cũng lạnh tanh vắng vẻ. Ra khỏi thang máy bước vào căn hộ chung cư tọa lạc trong khu nhà ở cao cấp tại Paris của chị, vừa vào cửa, giữa phòng khách kê một chiếc bàn gỗ tròn, nền nhà lát đá cẩm thạch màu ghép hoa, trần nhà hình như có ngọn đèn thủy tinh. Hôm ấy ăn bún gạo xào thanh đạm, một cô giúp việc người Trung Quốc chăm sóc chị. Mộng tưởng xưa nay chính là có một căn hộ chung cư nhỏ ở Paris, căn hộ chung cư này ở Paris của chị so với mơ ước của tôi càng hoàn mỹ. Nhưng điều tôi cảm nhận được lại là nỗi cô đơn vắng vẻ.
Những ngày ấy, chúng tôi đã nói những gì không còn nhớ lắm, chỉ nhớ rằng đã tiêu hao thời gian vui vẻ ở Paris.
Kết thúc chuyến đi Paris vui vẻ, chúng tôi cùng về Hong Kong, trên máy bay tôi hỏi chị một thân một mình bên ngoài, không cảm thấy buồn tẻ hay sao? Chị nói thầy bói bảo số mệnh của chị định sẵn phải rời xa quê hương, như thế tương đối tốt cho chị.
Máy bay từ từ hạ cánh xuống Hong Kong, dây thần kinh của chúng tôi cũng dần dần bắt đầu căng thẳng, chị đề nghị chúng tôi chia nhau xuống máy bay, tôi bảo chị đi trước. Ngày hôm sau toàn Hong Kong báo chí đều đăng trên trang nhất cả bài dài, đưa tin chị về Hong Kong.
Đêm trước năm 2013, tôi đi nghỉ mát ở Nam Phi, vì không ngủ được, vén rèm cửa sổ, ngoài cửa sổ sao đầy trời, vây quanh vầng trăng màu cam che phủ một tầng sương mỏng, ý thơ dào dạt, tôi nhớ đến chị, trong miệng khẽ hát bài “Ánh trăng nói hộ lòng em.”
Chị đột ngột ra đi, tôi buồn bã hụt hẫng, cứ cảm thấy tình bạn của chúng tôi vẫn chưa kết thúc.
Những năm qua chị thường hiện ra trong giấc mơ của tôi, chị trong mơ giống chị ngoài đời – một người phụ nữ tựa như câu đố. Điều kỳ diệu là, trong mơ, người đời đều cho rằng chị đã lên thiên đường, chỉ riêng tôi biết chị vẫn còn ở chốn nhân gian.
(Lâm Thanh Hà)
Labels:
Lâm Thanh Hà
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment