“Đây là rau gì vậy?” Trên bàn ăn tối, ông xã gật gù khen, “Rau này ngon, anh thích ăn, sau này thường mua loại rau này nhé.”
Tôi nghe xong dở khóc dở cười, lập tức cự nự: “Quỷ quái thật, đây là
cải thìa, hai tuần trước anh còn nói rau này ăn dở, bảo em sau này đừng
mua nữa mà.”
“Không thể nào.”
“Sao lại không thể nào? Rau lần trước mua già, rau lần này mua non, thật ra đều là loại rau đó, rau anh nói thích ăn là nó, rau anh nói không thích ăn cũng là nó.”
Khác biệt rõ rệt của sự vật giống nhau trong những khoảng thời gian
khác nhau gần như khiến ta quên mất chúng vốn dĩ là cùng một thứ.
Bùn đất lúc này, từng là ý xuân rộn rã trên cành hôm qua, giữa hai trạng thái, đâu mới là đóa hoa kia?
Xương khô bị kiến gặm sót lại hôm nay, từng là vòng eo mềm mại yểu điệu
đến nỗi dương liễu cũng ghen hờn thuở xưa, tham chiếu hai hình tướng,
đâu mới là người đẹp tuyệt thế ấy?
Một bó cải thìa ngon hay dở, bên trong lại kéo theo nỗi thương đau to tát của sinh mệnh.
Thứ ta yêu và thứ ta ghét, thật ra là cùng một đối tượng. Chỉ chẳng qua, có một gã tên là “thời gian” từng đi qua mà thôi.
(Trương Hiểu Phong)
No comments:
Post a Comment