17.5.14
Hôn nhân Tây Tạng (12)
Hảo Hảo:
Tôi chạy một mạch đến cổng chùa Jokhang, hướng về cánh cửa lớn khép chặt ấy rạp mình dập đầu ba lần. Những ngày ở Lhasa, tôi đã quen rạp mình dập đầu lạy Phật giống như tất cả những người dân Tạng, trải thẳng người trên phiến đá xanh, cảm nhận cái mát lạnh dưới người truyền đến, trong chớp mắt cả con người đều bình tĩnh lại. Thân bình tĩnh rồi, tôi mới biết tìm kiếm; tâm bình tĩnh rồi, tôi mới biết bước tiếp theo hướng đến đâu.
Khi lạy xong lạy cuối cùng, đứng thẳng tắp ngắm cánh cửa lớn màu sẫm ấy, tôi biết mình lại phải bắt đầu đi rồi, trong lòng bắt đầu tìm kiếm cảm giác lên đường. Tôi luôn thích đi, thích đi trên con đường xa lạ, ngắm những con người và phong cảnh xa lạ. Nán lại một nơi quá lâu, tôi cứ không tìm được chính mình, sẽ khiến cuộc sống biến thành một nắm gai rối. Tôi không tháo gỡ được những sợi gai rối bời đó, thế thì, chỉ có vứt bỏ. Vứt bỏ là chọn lựa của bản thân tôi, cũng là chọn lựa duy nhất có thể làm. Từ nhỏ đã như thế, phiền phức thu xếp không xong bèn vứt bỏ, để mình làm lại từ đầu.
Đám Tạng phiêu quen thân không ngồi ở ngã rẽ, tôi thở phào, hiện tại vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng gặp họ. Gọi một cú điện thoại cho Liên, nói tớ vẫn còn sống, cậu còn thu nhận tớ không? Liên bảo nha đầu chết tiệt nhà cậu, tối nay bọn tớ có thức ăn ngon, về muộn đừng hối hận. Thế là tôi chạy như bay qua quảng trường chùa Jokhang, chạy qua đường Cuomeilin nhỏ hẹp, ở ngã đường chặn một chiếc xe, đến nhà trọ gia đình Liên ở.
Vừa vào sân đã giật nẩy mình. Rất nhiều người, mặc áo lông vũ, áo gió, mà lại đang tháng tám! Nhưng Lhasa chính là như vậy, bạn mặc áo hai dây không cảm thấy lạnh, bạn mặc áo da cừu cũng không cảm thấy nóng. Đám nam nữ này khi ở nhà mùa đông e rằng cũng chưa từng mặc nhiều như thế, giữa mùa hè ở Lhasa lại gắng sức phô phang vật dụng dã ngoại thuộc nhãn hiệu tên tuổi nào, tốn bao nhiêu tiền. Phải chăng rất buồn cười? Không, một đám người như thế ở Lhasa không buồn cười, tùy tiện dạo các quán bar xung quanh phố Barkhor, bảo đảm quơ một cái được cả nắm. Khi đến đều mang ưu thế, cảm thấy ta đây ưu việt hơn người, vật chất phong phú, tinh thần đầy đủ. Đợi thật sự đến nơi này rồi, một tháng, nhiều nhất hai tháng, liền không muốn trở về cuộc sống trước kia nữa, cảm thấy nó đặc biệt mệt mỏi, oán trách đó chẳng phải ngày tháng con người trải qua. Thế là, to gan nghỉ việc, ly hôn, thậm chí bỏ nhà xa con, chỉ vì có thể ở Lhasa phơi nắng mãi không thấy đủ.
Do đó khi tôi bước vào, vừa mở miệng đã đĩnh đạc nói chuyện Lhasa, mọi người đều quay về phía tôi, ánh mắt của cả nam lẫn nữ đủ kiểu đủ dạng. Sùng bái, đố kỵ, cái gì cũng có. Người khác có cảm xúc thế nào, với tôi không quan trọng, cũng không ảnh hưởng được tâm tình của tôi.
Liên ở một bên yên tĩnh ngắm tôi ba hoa chích chòe giữa đám đông, ánh mắt trong bụng biết tỏng tòng tong.
Buổi tối sườn hầm với đậu trắng, một bạn trên mạng tên Bản Đao mời. Phương thức này cũng xem là đặc sắc của nhà trọ gia đình. Luân phiên mua thức ăn, cùng nấu cơm. Mỗi người một ngày, công bằng hợp lý. Bản Đao không ngừng múc sườn cho tôi, mãi đến khi xương trước mặt tôi chất thành núi.
Tôi đã ăn bao nhiêu sườn, chả biết, tóm lại dạ dày thực tình không chứa nổi nữa mới bỏ đũa xuống. Cười ha hả, hai chân duỗi ra phía trước, ngã người trên ghế. Ai bảo: “Ăn uống no nê muôn sự đủ?” Thuần túy vớ vẩn, tôi hiện giờ ăn uống no nê xong, khó chịu muốn chết.
Thế là đứng dậy, lảo đảo đi vào nhà vệ sinh, nôn hết dầu mỡ trong bụng ra, để dạ dày lại trở nên trống rỗng, y như con tim của tôi. Rửa ráy sạch sẽ, đến phòng Liên. Đẩy cửa, thấy cô ngồi trên ban công, ánh nắng chênh chếch chiếu trên người cô, quầng sáng rất lóa mắt. Cô không nhìn tôi, chỉ nói qua đây ngồi đi. Tôi liền bước qua, rất không có hình tượng dựa vào cô ngồi bệt xuống, nói: cậu giết tớ đi, tớ không muốn sống nữa, tớ muốn chết, cậu giết tớ đi.
Liên chả nhìn tôi lấy một cái, chỉ nói: cậu viết sẵn di chúc, để lại toàn bộ sách của cậu, máy ảnh của cậu, tất cả đồ đạc của cậu cho tớ, sau đó chẳng nói gì nữa. Tôi ngắm Liên bao trùm trong quầng sáng, thật không hiểu cô làm sao có thể yên tĩnh như thế, không dạo phố, không dạo chùa chiền, không cần đàn ông, một mình kề cận mảnh trời này, ngắm mặt trời mọc lên lại lặn xuống.
Tớ muốn đi rồi, muốn đi Mêdog, cậu đi không?
Không đi. Lúc nào xuất phát?
Ngày mai hoặc ngày kia!
Tôi đến khách sạn đám Tạng phiêu thường ở, tỉ mỉ kiếm trong cột quảng cáo những tờ dán tìm bạn đồng hành. Có đi Everest, có đi Chamdo, còn có đi Changtang… Tôi không hứng thú với những nơi ấy, nơi tôi muốn đi là Mêdog, huyện duy nhất không thông đường của Trung Quốc, vùng đất bí mật ẩn giữa núi non trùng điệp cheo leo.
Không thấy tờ dán, tôi bèn móc thỏi son ra, tự viết một tờ: Người đẹp, tìm bạn đồng hành đi Mêdog, nam nữ không hạn chế, sau đó để lại số điện thoại di động. Còn chưa ra đến đường lớn, điện thoại đã reo không ngừng. Cuối cùng xác định năm người, hai nữ ba nam, hẹn tám giờ sáng mai ở bến xe ngoại ô phía đông xuất phát.
Gọi điện thoại cho Liên báo tin mừng, cô hỏi giấy thông hành của cậu làm xong chưa? Lúc này mới biết, đi Mêdog cần giấy thông hành. Gấp rút chụp hình, lục chứng minh thư ra photo hai bản, vội vàng chạy đến nơi làm giấy tờ, người ta nói phải có chứng nhận của cơ quan. Bèn gọi điện thoại cho bạn bè, tìm đến mấy người, cuối cùng cũng xin được giấy chứng nhận, lại ngồi taxi đến, người ta chả thèm xem qua, nói còn phải có thư giới thiệu của đồn công an. Suốt một buổi chiều, tôi cứ chạy tới chạy lui như thế, mướt cả mồ hôi, người ta chẳng thèm ngước mắt lên, coi thường hết thảy cố gắng của mình.
Ra khỏi văn phòng ấy, ngồi phịch xuống ghế gỗ ở hành lang, gọi điện thoại cho một cô gái đã hẹn, nói mình có thể không đi được, không làm được giấy thông hành. Cô bảo đừng nôn nóng, đợi tớ một lát. Một lúc sau cô chạy đến, chỉ cầm hình và chứng minh thư của tôi đi vào, chưa đến hai phút, đã cầm giấy thông hành ra, nói làm xong rồi, ngày mai xuất phát.
Trời ạ, chuyện này là thế nào vậy?
Tôi nhét giấy thông hành vào ba lô, lúc này mới nghĩ đến phải cảm ơn người ta một tiếng. Còn chưa biết tên cô nữa cơ, cô bảo cô tên là Cá trên trời, gọi cô Cá nhỏ được rồi. Vừa nghe tên này, đã biết người ta không muốn nói chuyện của mình.
Hẳn đó là đặc sắc của Tạng phiêu, lưu lại Tây Tạng, chính là muốn để bản thân nhẹ nhõm một chút, làm lại chính mình. Quên hết tất cả, bao gồm họ tên, bao gồm từng trải trong quá khứ, tất thảy vứt hết, lại tùy tiện đặt một cái tên, tùy tiện bịa một quê quán, đã biến thành một người hoàn toàn mới mẻ.
Thế là, ngày tháng ở Lhasa liền trở nên đơn giản, đơn thuần như trẻ thơ!
Thu xếp đồ đạc, đổ hết đồ ra đất, từng món từng món xem thứ nào dùng tới thứ nào không dùng tới. Những thứ dùng tới ném vào ba lô, những thứ không dùng ném sang một bên. Liên luyện yoga trên ban công, chẳng nghe lọt tai những lời lẩm bẩm hưng phấn của tôi. Thường nghĩ, không biết trên đời này còn có thứ gì lay động được Liên? Bàn về Mêdog với cô, nói đến chỗ hưng phấn bản thân hoa chân múa tay, thế mà cô chẳng có tí xíu phản ứng, trên mặt là nụ cười điềm đạm thoáng chút mơ hồ xưa nay vẫn thế. Ngắm cô dưới ánh nắng, nghĩ người đàn ông thế nào mới có thể khiến cô gái như Liên biến thành lòng như nước lặng?
Phải chăng một ngày kia tôi cũng sẽ trở nên như thế? Người đàn ông nào có thể khiến tôi trở nên như thế, ngược lại tôi cảm kích anh ta. Trạng thái hiện tại của Liên là điều tôi khao khát, nội tâm giống như một vị Kim cương bách độc bất xâm, bề ngoài lại là một vị thiên thần. Cuộc sống đơn giản, công việc đơn giản, tự mình nuôi sống mình, không vì tốt xấu của ngoại vật và được mất của bản thân mà vui hay buồn, cảnh giới tuyệt diệu biết bao!
Say sưa ngắm bóng lưng ngồi thiền của Liên. Áo vải bông mỏng nhẹ mặc trên người cô, sao mà thích hợp. Vải vóc trên đời này nhiều đến nỗi đếm không xuể, nhưng chỉ có một loại thích hợp nhất với mình. Cũng như vải bông, chỉ có thể mặc trên người cô gái như Liên, mới tỏ rõ chất mộc mạc không hưởng khói lửa nhân gian của nó. Nhìn gì mà say sưa thế? Liên bỗng nhiên quay người, tiếp đó nói: nha đầu chết tiệt, dáng vẻ sống lại của cậu vẫn rất đáng yêu đấy.
Tớ đang nghĩ phải chăng sẽ chết ở Mêdog, cậu bảo có khi nào tớ chẳng đi ra được không nhỉ?
Cậu chưa từng nghe sao? Người tốt mạng không dài, người xấu sống ngàn năm!
Tớ là người xấu? Cậu cho rằng tớ là người xấu? Tôi đột nhiên trở nên nghiêm túc, nước mắt rưng rưng. Tớ là người xấu ư? Tớ tốt với Gyatso, lên giường với Nhất Hàng, tớ đã thành gái hư rồi ư?
Liên bước đến, ôm tôi vào lòng, nói: Cậu làm sao có thể là gái hư kia chứ? Cậu nhiều nhất là yêu tinh.
Thế là tôi cười. Tôi là yêu tinh, từ nhỏ họ đã nói như thế. Khi tôi còn bé, cha thường ôm tôi nói tôi là yêu tinh nhỏ của cha; sau đó gặp được Minh, Minh nói tôi là yêu tinh nhỏ của anh, lừa tôi lên giường của anh, khiến tôi trở thành đàn bà, một người đàn bà như yêu tinh; sau đó một phụ nữ khác nhảy ra nói tôi là yêu tinh, đã dụ dỗ bạn trai của cô, đòi tôi trả Minh lại cho cô. Thế là tôi trốn chạy đến Tây Tạng, đêm khuya bị Gyatso vác trên vai, nói tôi là yêu tinh của anh, kiếp này định sẵn sẽ chung sống với anh; còn Nhất Hàng, cũng nói tôi là yêu tinh của anh, kiếp này định sẵn sẽ trở thành người phụ nữ của anh… Thế thì, tôi quả thật là yêu tinh rồi. Một yêu tinh ắt hẳn chẳng có chuyện gì là không nên làm? Nguyên tắc của yêu tinh và tiên nữ khác nhau, nguyên tắc của tiên nữ là khiến người khác vui vẻ, nguyên tắc của yêu tinh chính là khiến bản thân vui vẻ. Tôi vẫn thích làm yêu tinh cơ, chuyện khiến người khác vui vẻ hãy nhường cho tiên nữ làm thôi, tôi chỉ làm yêu tinh.
Liên giúp tôi gom lại đồ đạc vứt đầy đất, từng món một xếp vào túi. Sau đó từ trong tủ thức ăn vặt của cô lấy ra hai gói bánh quy, ném một gói cho tôi, nói đây là bữa tối của chúng tôi. Rồi pha cho tôi một ly nước ép trái cây, bản thân cô thì rót một ly nước lọc.
Sinh hoạt đơn giản là nguyên tắc của chúng tôi, tuyệt đối không vì ăn no bụng mà khiến mình cả người dầu khói. Trừ phi là vì vui vẻ, nấu một bữa cơm canh đơn giản cũng không hẳn là không được.
Ăn uống no nê, tôi vỗ bụng, rất mất hình tượng ợ một cái, nằm liệt trên đất, khiến Liên chau mày lườm tôi.
Điện thoại reo, Anh Sói gọi đến. Nói, Hảo Hảo, anh cả uống say rồi, say đến sắp chết, tụi anh đều không lo nổi, em đến trông nom nhé.
Vì hành động anh hùng của Anh Sói và Trác Nhất Hàng trong sự kiện “bắt cóc” lần trước, hai người bèn có lý do chơi chung với nhau. Nhất Hàng có xe, rành rẽ Tây Tạng hơn hẳn đám Tạng phiêu, không những tuổi tác, mà kiến thức và kinh nghiệm cũng không phải Tạng phiêu bình thường có thể bì kịp. Sau mấy chuyến du ngoạn xa gần, đã trở thành anh cả của đám người ấy. Thế nhưng Nhất Hàng có một thói quen, không bao giờ đưa Tạng phiêu đến nơi anh ở, bảo là không gian riêng tư, không cho quấy rầy. Trong đám người phiêu bạt ở Lhasa chúng tôi, cái gọi là không gian riêng tư hầu như không tồn tại. Chúng tôi ăn ở không phân biệt nhà nào, hôm nay ai đó có tiền, thì ăn chơi xả láng tập thể, ngày mai hết tiền, thì nhịn đói tập thể. Đương nhiên, đôi lúc, chúng tôi cũng AA, đây là bóng dáng mà cuộc sống quá khứ thỉnh thoảng vương lại, ở Lhasa không phải là tuyệt đối. Càng nhiều lúc, chúng tôi là một đám trẻ con không muốn khôn lớn, mỗi người ôm ấp mộng tưởng của riêng mình, quên tuốt quá khứ cũng quên tuốt tương lai, dạo chơi ở chốn trời xanh nước biếc này.
Nhất Hàng uống say rồi, còn say mèm, chuyện này rất hiếm. Từ khi quen anh đến giờ, luôn là một người đàn ông sạch sẽ, trên người thoảng mùi nước hoa, rất đỗi nho nhã, thích uống chút đỉnh, nhưng chỉ giới hạn rượu vang đỏ, một hai ly, dùng để tăng thêm tình tứ. Uống say? Không thể tưởng tượng. Tôi cười hì hì, tưởng tượng Nhất Hàng say xỉn không biết xơi tái sẽ như thế nào.
Chính vào lúc tôi đang nghĩ đến đắc ý suýt nữa chảy nước miếng, bên tai vẳng đến tiếng nói của cô nàng không hợp thời kia: Dáng vẻ của cậu giống như sói dê quỷ đói.
Tôi nguýt cô.
Nói với Anh Sói, lát nữa em đến, rồi cúp điện thoại ném lên giường. Kéo vi tính qua, lại bò toài tìm ổ cắm. Liên hai tay ôm ly nước lọc, đứng tựa cửa sổ, như cười mà không phải cười nhìn tôi, nói: Hảo Hảo, cậu sẽ muôn kiếp không phục hồi được đó.
Hừ hừ hừ, cái miệng quạ đen nhà cậu. Tôi liếc cô một cái, dựa vào đâu nói tớ muôn kiếp không phục hồi được, tớ đang cứu rỗi đứa bé sa vào lưới tình không thể tự cứu. Sau đó là ánh mắt thương xót của Liên tới tấp bay đến.
Tìm được ổ cắm, lỏng lẻo không chặt, cắm đến mấy lần mới có điện. Mở máy ra, thông qua QQ nhận file về Mêdog của một phượt gia gửi đến. Anh từng vào ra Mêdog ba lần, mượn lời của chính anh là “tương đối có kinh nghiệm”.
Mới ló mặt lên QQ, tiếng gọi chào đã vang không ngừng. Hôm nay không có tâm tư để ý bọn họ, ta đây còn có việc phải làm. Mở file nhận được, xem qua cả mừng.
Haha, hành trình rất đầy đủ, chi tiết. Không cần động não, làm theo cái này là được rồi. Quay đầu nói với cô nàng áo trắng không hưởng khói lửa nhân gian kia bên cửa sổ: Xem ra lần này ta đây không chết được rồi.
Cậu không đi gặp anh ấy sao? Trác Nhất Hàng!
Đi, đi ngay đây. Tạm biệt lần này, gặp lại sẽ là nửa tháng sau, thế nào cũng phải giã từ chứ. Tôi tỏ ra một biểu cảm hồ mỵ, quay người lách cách gõ bàn phím, gửi mail cho sếp. Gửi hai phương án hoạch định đã hoàn thành cho chị, nhờ chị chuyển phần trăm của tháng trước vào thẻ của tôi, nói tôi phải đi Mêdog một chuyến, khoảng nửa tháng sẽ về, có việc đợi tôi về lại làm. Sau đó đẩy vi tính ra, xách ba lô nhỏ ném lên vai, cầm điện thoại lên, gửi Liên một nụ hôn gió, rồi đi ra ngoài.
Này người chết, không thu dọn đồ đạc của cậu ư? Cô hỏi. Thân hình không hề nhúc nhích, vẫn là biểu cảm chiêu bài nhìn thấu chuyện đời đó.
Cậu giúp tớ đi, tớ tin tưởng cậu. Không ngoảnh đầu, đi thẳng xuống lầu bắt taxi, đến quán bar Travelers trên đường Cuomeilin.
Tôi thường đến quán bar này, từ chủ quán đến nhân viên phục vụ đều rất quen thuộc. Chủ quán là một Tạng phiêu lão làng, anh tự nói đã ở đây năm năm. Quán bar dạng này ở xung quanh phố Barkhor rất nhiều, một gian nhà cũ, một người thích Tây Tạng, bàn đất ghế đất, kiếm một số đồ vật bản địa bày lên, rồi từ Chongsaikang mua sỉ ít rượu, khi không đắt khách chủ quán kiêm phục vụ, khi đắt khách thuê hai nhân công thời vụ, bao ăn bao ở trả ít tiền lương. Không thể nói kiếm được tiền, nhưng nuôi sống bản thân lại nuôi sống người tình không thành vấn đề.
Ở Lhasa lâu ngày, đôi bên đều quen thuộc. Tôi vừa vào cửa, mấy bàn đã huýt sáo. Tôi cố ý uốn éo, thêm vài cái liếc mắt quyến rũ, xem như chào hỏi.
Anh Sói đập bàn gọi lớn: Hảo Hảo, ở đây ở đây. Tôi tháo kính mát, bước đến. Người đó nằm bò trên bàn, mắt lờ đờ nghịch một chiếc đồng hồ đeo tay kiểu cũ. Cô nàng bên cạnh anh nhìn thấy tôi, ngần ngừ một chút, vẫn đứng dậy ngồi sang đối diện. Tôi cũng không khách sáo, ngồi phịch xuống. Cướp lấy đồng hồ trên tay Nhất Hàng xem thử, đồng hồ Thượng Hải cũ đến rụng răng, đời ông nội từng dùng. Nhất Hàng nhìn thấy tôi, nói: Hảo Hảo, em… em lại xuất hiện rồi, là thật… người thật ư?
Cái gì? Người đẹp thế này còn có giả sao? Tôi nguýt anh một cái, nói: Say đến thật sự không ổn rồi, cả người đẹp cũng không nhận ra. Đồng hồ này anh kiếm từ đâu vậy? Văn vật à?
Đồng hồ? Đồng hồ gì?
Cái này nè! Tôi xách dây đồng hồ đung đưa trước mắt anh. Anh còn dùng món đồ chơi này ư?
Của cha anh. Anh cầm lấy, cất vào túi áo.
Vật kỷ niệm à. Anh còn ổn, biết món đồ này là ông già anh để lại, cất kỹ nhé, đừng để mất. Anh Sói, sao lại để anh ấy uống nhiều rượu thế này?
Cái gì anh để anh ấy uống? Anh ấy tự mình giành uống, uống sạch cả phần của anh nữa, làm anh hiện giờ con sâu rượu vẫn đang cựa quậy đây. Muốn đưa anh ấy về, không đi, nhất định đòi em đến.
Xem ra anh yêu em rồi. Tôi ghé đến trước mặt Nhất Hàng, hà hơi nói.
Anh yêu em. Nào ngờ anh thành thật không khách sáo thuận sào bò lên. Chọc cho những người bên cạnh cười ha hả.
Thôi đi, không vui. Tôi vỗ mặt anh, không để ý anh nữa, quay sang Anh Sói. Cô ấy là? Tôi hướng về người đẹp bên cạnh Anh Sói chu miệng, nhìn ánh mắt ấy, hình như có ý với Nhất Hàng.
Hôm nay nhặt ở tu viện Sera, long trọng giới thiệu, người đẹp Mơ Hồ. Anh Sói nói: Nếu em còn không đến, Nhất Hàng đã thuộc về cô ấy rồi.
Xí..., Mơ Hồ đẩy Anh Sói một cái, dáng vẻ nũng nịu, vẫn quả thật có chút tư thái của người đẹp mơ màng.
Lấy đi lấy đi, đỡ cho tớ chạy một chuyến. Tôi cười với Mơ Hồ, chân tâm thành ý.
Đừng nghe anh ấy nói bậy. Chiều nay khi chơi ở tu viện Sera, họ có xe, đưa tớ về. Hảo Hảo, nghe họ nói đến cậu cả buổi tối, cuối cùng nhìn thấy người thật! Người đẹp cười lên cũng rất đẹp, răng trắng như trân châu. Chẳng giống tôi, răng hỏng hết, cười lên rất thẹn với người xem, nhưng vẫn thường không nhịn được cười toe toét.
Lúc này, phục vụ mang tới hai đĩa bánh kem, nói là khách Tây ở đối diện tặng, mời chúng tôi nếm thử. Anh Sói búng tay đánh tróc với ông Tây, nâng ly uống một hớp, xem như cảm ơn.
Tôi nhìn quanh quán bar nhỏ này, phát hiện trong số nhân viên phục vụ đã thêm một gương mặt xa lạ. Bèn hỏi Anh Sói: Cậu phục vụ người Tạng mặt đen kia đâu?
Đi rồi, họ bảo về quê đám cưới rồi.
Đám cưới? Trên đời lại thêm một gã khờ!
Nếu em gả cho anh, anh tình nguyện làm gã khờ. Anh Sói uống một hớp bia lớn, lả lơi liếc tôi.
Đêm nay thích hợp trêu hoa ghẹo nguyệt ư? Sao mà nhìn mỗi bàn đều có chút ám muội. Ngay cả anh em hào sảng như Anh Sói cũng trở nên sắc dục.
Anh? Tôi ngắm nghía Anh Sói từ đầu đến chân. Cặp với người đẹp đây, đẳng cấp còn kém một chút.
Ôi, Anh Sói ôm ngực, vờ ra vẻ bị thương nặng lắm. Hảo Hảo, em giết người không thấy máu đó.
Nhất Hàng dùng tay bốc một miếng bánh kem nhét vào miệng. Tôi nhìn anh, thật sự ngạc nhiên khác thường. Rượu có ma lực lớn đến thế sao? Có thể biến một người đàn ông nho nhã, tinh tế thành bất cẩn thế này. Nhất Hàng tinh tế, ăn uống không phát ra tiếng, trên quần áo không dính cọng lông, uống rượu chú trọng tình tứ, rượu gì dùng ly gì còn quan trọng hơn bản thân rượu. Một người đàn ông chú trọng cảm giác hình thức như vậy, lại dùng tay bốc đồ ăn, thú vị. Tôi ngắm Nhất Hàng, lại ngắm chai bia trên bàn, bỗng nhiên bật cười.
Anh ấy, Anh Sói chu miệng về phía Nhất Hàng, món gì?
Tôi híp mắt nhìn Nhất Hàng say bí tỉ: Món hải sản.
Là mùi vị em thích phải không?
Bản thân em cũng không biết thích mùi vị gì.
Thảo nào. Anh Sói ghé mặt đến trước mặt tôi, ngửi trên dưới trái phải, nói hình như vẫn có mùi dầu bơ.
Chỉ cần không có mùi sói là được. Tôi kéo chai bia qua uống một ngụm.
Ôi, anh chết mất. Anh Sói tựa trên người Mơ Hồ. Mơ Hồ, chắc em không thể thấy chết không cứu đâu nhỉ.
Chúng tôi uống rượu, bốc phét, mãi đến khuya, đều có chút men say. Về nhà. Không biết ai đã nói câu này. Sau đó cả đám đứng dậy, không, là tôi đỡ Nhất Hàng đứng dậy, Mơ Hồ đỡ Anh Sói đứng dậy, ai nấy ư ử bài hát không thành khúc điệu đi ra ngoài, ai thanh toán, chẳng biết.
Đường Bắc Kinh Trung, rất yên tĩnh, bốn người chúng tôi ôm vai nhau, lớn tiếng hát, đi xiêu xiêu vẹo vẹo như con cua.
Mơ Hồ hình như ở khách sạn Tangfan ngoại ô phía đông, sau khi cô và Anh Sói hẹn nhau ngày mai đi tu viện Drepung, vẫy một chiếc xe, đi mất.
Người đẹp đi rồi. Tôi huýt sáo với Anh Sói.
Tội nghiệp quá, cả một cô gái cũng không giữ được. Anh Sói rất phối hợp, cúi đầu đấm ngực.
Sau đó chúng tôi cùng cười lớn.
Đã đến ngã đường Duosenge.
Anh Sói nói: Hảo Hảo, chúng ta đưa anh cả về trước.
Thôi, anh say thế này, còn đưa người khác. Em biết anh vẫn ở hostel, anh về đi, em đưa anh ấy được rồi.
Anh Sói nháy mắt với tôi, ám muội làm mặt hề.
Nếu anh còn cái kiểu ấy, thế thì anh đưa anh ấy nhé.
Tôi muốn Hảo Hảo đưa. Nhất Hàng lại vào lúc này buông ra một câu.
Người ta không cần anh, hết cách, muốn làm việc tốt cũng làm không thành. Anh Sói vẫy một chiếc xe, giúp tôi nhét Nhất Hàng vào.
Đến cổng khu nhà, móc mãi trong ba lô, mới móc ra mười đồng trả tiền xe. Chật vật lôi Nhất Hàng ra, dìu anh, xuyên qua con đường tăm tối của khu nhà, đến cổng, móc chìa khóa trên người anh ra, mở cửa, đi vào.
Tốt rồi, rốt cuộc cũng về nhà rồi. Tôi dìu anh lên lầu, để anh nằm trên giường, hứng một chậu nước nóng, dùng khăn lau mặt cho anh. Do dự một lát, cuối cùng vẫn giúp anh cởi quần áo. Lúc này mới phát hiện, vậy mà anh mặc cho tôi dày vò, ngoan ngoãn đến lạ lùng. Cũng được đi, người say có lẽ chẳng biết gì cả, đỡ cho tôi khó xử. Nhét anh vào trong mền. Nghĩ tới ngày mai sẽ xuất phát, dọc đường đi Mêdog đều không thể tắm gội, nhìn nhà vệ sinh tỏa ra ánh đèn màu vàng cam, có chút lơ đãng. Thực sự thích cái bồn tắm ấy, to đùng, ngâm mình trong đó, ắt là ấm áp thoải mái biết bao.
Nhất Hàng nằm trên giường ngủ rất say, xem ra trong chốc lát sẽ không tỉnh dậy. Tôi lẹ làng cởi quần áo, đi nhanh vào, chốt cửa lại. Ha ha, lần này có thể yên tâm hưởng thụ tắm bồn rồi. Vặn mở vòi nước, cảm nhận độ ấm của nước. Lâu rồi không tắm bồn, nơi ở trước đây là phòng vệ sinh công cộng, nhà thuê của Gyatso cũng vậy, chỉ có thể tắm vòi sen. Ở Lhasa, chúng tôi không cần tắm mát, nhiệt độ ở đây khiến da dẻ chúng tôi mỗi ngày đều khô ráo. Nhưng quá đỗi khô ráo, ngược lại càng tưởng nhớ cái cảm giác ngâm trong nước, cảm giác ngâm trong nước nóng. Không thích đến phòng tắm hơi, tôi có tật ưa sạch sẽ. Thế nhưng, tôi lại là một cô nàng đặc biệt thích tắm bồn, từng có kỷ lục một ngày tắm năm lần.
Ngắm nhìn bồn tắm bốc lên hơi nóng nghi ngút, tôi nôn nóng nhảy vào, nước ấm lập tức bao vây toàn thân. Nhắm mắt, cảm nhận sự ấm nóng tràn trề từng tấc thân thể, ngâm nga một bài hát ngắn.
Nằm mệt, đổi hướng. Ôi, nếu thời gian có thể ngừng lại thì tốt biết mấy! Tôi vuốt ve thân thể của mình, đường cong khêu gợi, như quả mật đào chín muồi, có thể nhỏ ra nước. Thân thể thế này, vì sao chẳng có một chốn gửi gắm? Không, là chẳng có một chốn nguyện ý gửi gắm? Tôi nhớ tới Minh, nhớ tới Nhất Hàng, nhớ tới Gyatso, ba gương mặt đàn ông này thay nhau xuất hiện trước mắt. Họ người nào cũng từng nói tôi thuộc về mình, nhưng người nào cũng chưa từng nói với tôi “Hãy gả cho anh!” Đúng, Minh đã tặng tôi một chiếc nhẫn, cho rằng tôi chính là mong mỏi chiếc nhẫn đính hôn này mới đi xa đến chân trời. Đàn ông luôn tự cho là đúng như thế. Cho rằng đã có thân thể tôi, trái tim tôi nên thuộc về anh ta bảo quản. Cho rằng lồng vào ngón giữa của tôi, trái tim tôi sẽ ở lại. Kỳ thực, chiếc nhẫn hay căn nhà, đó đều chỉ chẳng qua là cái cớ tìm kiếm tình yêu của phụ nữ mà thôi. Thứ chúng tôi thật sự muốn có, đàn ông không cho nổi, cũng không bằng lòng cho.
Ngón tay vô thức xoay vòng trên ngực, vân vê núm đỏ ấy, cảm thấy thân thể rúng động từ trong ra ngoài. Lấy sữa tắm, mới phát hiện là nhãn hiệu mình thích, lần đó dạo siêu thị đặc biệt mua về. Sau khi dùng hai lần, tôi không đến nữa, anh vẫn giữ lại. Đổ một vốc đầy, xoa trên bầu ngực đầy đặn trắng nõn, xát ra thật nhiều bọt, từng đám rơi xuống nước, lại bê bọt nổi xoa lên người, rơi xuống lại bê lên, lặp đi lặp lại đùa nghịch, cười nắc nẻ không ngớt.
Quên cả thời gian, cũng quên cả địa điểm.
Cuối cùng chơi mệt, vớt mình ra, lau khô, dùng khăn tắm quấn người, bầu ngực lộ ra một nửa, tôi thích để mình như thế, cảm giác mình như thế đặc biệt gợi cảm. Vẻ gợi cảm của phụ nữ không phải tất thảy chuẩn bị vì đàn ông, có lúc cũng chuẩn bị vì niềm vui của chính mình. Ngắm cô gái trong gương mịt mờ hơi nước, như một nữ thần gợi cảm vừa tắm xong, thế là dẩu môi, hôn gió một cái.
Mở cửa. A, con người vốn dĩ nên nằm trên giường kia lại ở trước cửa nhà vệ sinh, một tay chống tường, mắt say mơ màng nhìn tôi.
Anh không phải say rồi sao?
Say rồi, vì em!
Xin lỗi, mượn dùng nhà vệ sinh của anh. Nhìn mắt anh, hoảng loạn đến nói không lựa lời.
Nếu bằng lòng, nó mãi mãi thuộc về em. Trong mắt anh dâng lên sắc thái mông lung như mộng, nhìn tôi nói, lại không có ý bỏ cánh tay xuống để tôi đi qua.
Em không biết anh đã thức dậy. Nắm khăn lông trước ngực, khom lưng chui ra, nhanh chóng nhặt quần áo dưới đất lên. Lúc này mới phát hiện, dưới ánh mắt của anh, tôi không có dũng khí buông lỏng tay mình.
Muốn em mặc áo thế này sao? Tôi hỏi.
Anh không ngại ngắm em một lần nữa. Anh xoay người, như cười mà không phải cười nhìn tôi.
Em ngại. Tôi ngẩng đầu, nhìn lại anh. Người này giống bộ dạng say xỉn hay sao? Chẳng lẽ vừa rồi anh giả bộ?
Ngại gì?
Mắt khép hờ liếc anh. Nhất Hàng, bộ dạng này của anh, không đủ quân tử.
Em sỉ nhục anh. Anh bước tới nhìn tôi, tình ý thiết tha. Một tay đặt trên bờ vai trần của tôi nhẹ nhàng vuốt ve, tay kia vén mái tóc ướt của tôi ra sau gáy, vân vê dái tai của tôi. Khẽ nói, em cảm thấy trong phòng ngủ của mình, anh đối mặt với một người đẹp vừa tắm xong, còn có thể làm quân tử không?
Tôi là cô nàng không vượt qua nổi cám dỗ. Đặc biệt là người đàn ông đứng tuổi thành thục ấm áp kỹ xảo cao siêu dạng này. Miệng nói không, thân thể lại không nén nổi tựa qua. Anh cúi người, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm bàn tay cầm khăn lông của tôi, sau đó ẵm tôi lên. Đừng, Nhất Hàng, Liên còn đợi em thu xếp đồ đạc đó. Tôi vô vọng giãy giụa trong lòng anh, kiểu muốn cự tuyệt lại như nghênh đón thế này càng giống cầu hoan chăng?
Anh đặt tôi lên giường, hôn trán, giữa mày và mũi tôi, sau đó ngấu nghiến mút môi tôi. Trái tim tôi mách bảo bản thân phải ngừng lại, song thân thể không tự chủ được nóng bừng, cong người nghênh đón sự vuốt ve của anh. Không biết lúc nào, chiếc khăn lông quấn trên người đã chẳng thấy, thay vào đó là thân thể đàn ông ấm áp.
Khi trời tờ mờ sáng, đột nhiên giật mình tỉnh giấc, người đàn ông bên cạnh hơi thở đều đặn. Ngắm mọi thứ trong phòng, quen thuộc mà lại xa lạ, lòng vô cớ trống trải. Sao tôi ở đây? Tôi làm gì phải nán lại đây? Mền tơ tằm, ấm áp dễ chịu, hơi quá ấm ngược lại không ngủ được. Lúc trời sắp sáng, khẽ khàng mặc áo rón rén ra cửa, như bỏ trốn chạy ra khỏi khu nhà, men theo đường cái chạy như bay về phía trước.
Đường xá sớm mai, không người, thỉnh thoảng một chiếc taxi chạy nhanh giảm tốc ấn còi, thấy tôi chẳng có phản ứng lại chạy vội đi. Tôi chạy như phát điên, không phân biệt phương hướng, gió quất trên mặt, tê tê, cảm giác trong miệng có vị mặn, nước mắt không biết lúc nào đã chảy xuống. Vì sao tôi khóc cũng chẳng biết nữa. Chính là muốn khóc, muốn khóc thật to, muốn gào thét, chỉ cảm thấy trong lòng buồn bã, đầu óc căng nhức. Tôi không biết mình thế này là sao, trong thời gian hơn nửa năm nay, nước mắt cứ muốn đến là đến.
Mỏi chân, ngồi bệt bên đường, gập chân ôm trước ngực, cằm đặt trên đầu gối, ngơ ngác nhìn phía trước. Đây là một tư thế an toàn, khi bất lực, khi không tìm thấy phương hướng, khi hoang mang, đều tìm một ngóc ngách ngồi như thế, hoàn toàn bao bọc trái tim lại. Tôi không muốn bị thương, nhưng lại cứ bị thương; tôi không muốn làm tổn thương người khác, lại cứ làm tổn thương người khác.
Không muốn để cuộc sống của mình buông thả không ràng buộc gì như thế, thân thể luôn luôn đi ngược lại với con tim. Tôi không biết tôi làm sao, sau mỗi lần vui vẻ, con tim lại càng thêm trống trải.
Chẳng có lý do, tôi đột nhiên lấy ba lô xuống, ra sức móc bừa bên trong, để mặc nước mắt thấm ướt manh áo mỏng. Nửa gói bánh quy, một trái táo, hai miếng chocolate, nhét đại vào miệng, hòa với nước mắt, gắng gượng nuốt xuống.
Đi thôi đi thôi, rời khỏi nơi này.
Cho mình thời gian, cũng cho người khác thời gian.
Về đến nhà trọ gia đình của A Kiện, cửa lớn khép hờ, đêm qua phải chăng họ đều để ngỏ cánh cửa này cho tôi? Lên lầu, thấy cửa phòng của Liên cũng khép hờ, lọt ra một tia sáng ấm áp.
Khe khẽ đẩy cửa ra, Liên đang ngủ say, nhưng ba lô của tôi đã thu xếp xong, đặt trên chiếc bàn bên cửa, trên ba lô có một mẩu giấy, trên đó viết: đừng mong tớ tiễn cậu, ở Mêdog nếu có chuyện, có thể gọi số điện thoại này, nói cậu là bạn tớ, anh ấy sẽ giúp cậu, sau đó ghi một cái tên, một số điện thoại.
Tôi thoáng nhìn bóng người trùm mền trên giường kia, chu miệng, làm một tư thế hôn, rồi xách ba lô lên, nhẹ nhàng đóng cửa, trong ánh nắng ban mai, đi về bến xe ngoại ô phía đông.
(Dorje Zhoigar)
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment