Con trai chẳng biết nghe được từ “số khổ” ở đâu, lập tức suy một ra hai nghĩ đến “số sướng”, còn hớn hở chạy đến tìm tôi.
“Mẹ ơi, số con rất sướng!”
“Gì cơ?”
“Số sướng! Con có ăn, có mặc, có ở, có đi lại…”
“Có đi lại?” Tôi ngỡ ngàng, nhà chúng tôi không có xe – cả xe đạp cũng không có.
Từng có một quãng thời gian, tôi bị vấn đề mua hay không mua xe giày vò
ghê gớm, nhưng sau đó bình tĩnh ngẫm nghĩ, ở thành phố Đài Bắc xe buýt
và taxi đều rất đỗi thuận tiện, quả thật không nhất thiết phải mua xe,
tiền tiết kiệm được có thể làm nhiều việc có ý nghĩa.
“Dạ đúng, có đi lại – chẳng phải con có hai đôi giày sao mẹ?”
Hóa ra đi lại của tôi ý là xe, đi lại của con trai ý là giày! Con nói
đúng, có đôi chân ông trời ban cho, có hai đôi giày, chốn nào trên đời
không đi được? Có giày là có thể đường đường chính chính mà đi.
Lần đầu tiên tôi phát hiện, số mệnh của chúng ta đều có thể rất sướng rất sướng.
(Trương Hiểu Phong)
No comments:
Post a Comment