22.5.14

Thanh tỉnh kỷ (Một số câu trích)

 
Cô độc là, khi bạn cần người khác, bạn tìm khắp không ra. Khi bạn không cần người khác, bạn tự cấp tự túc.

*

Trong năm, luôn cố định đến một thành phố miền nam du lịch. Xuân ngắm đào, hạ ngắm sen, thu ngắm quế, đông ngắm mai. Làm khách thưởng hoa có tình có ý. Bởi thế bốn mùa rành rọt.

*

Nước một khi chảy sâu, sẽ không phát ra tiếng. Tình cảm con người một khi sâu sắc, cũng sẽ tỏ ra đạm bạc.

*

Cho dù là rời xa. Cũng phải ghi nhớ điều tốt của đôi bên. Luôn luôn tưởng niệm. Đây chính là một đốm lửa ấm áp nho nhỏ giữ lại cho mình, trong thế gian xao động. Có tình có ý. Lòng vương lưu luyến.

*

Trước giờ không cùng với nhiều người ồn ào ăn sinh nhật. Cảm thấy sinh nhật không đáng ăn mừng, cũng luôn cảm thấy đây là chuyện chẳng liên quan đến người khác. Nó càng giống như chỉ là một ngày dùng để nuông chiều bản thân, một cách lặng lẽ.

*

Không thể phủ nhận, lòng nhẫn nại và trân trọng của chúng ta trở nên rất ít ỏi. Những khuôn mặt xa lạ của thế gian qua lại như thoi đưa, đôi bên cũng chỉ có thể chán chường qua quýt.

*

Tình yêu có lúc chỉ là một đóa hoa gặp sao yên vậy. Nở một chút. Đã phải rụng xuống.

*

Kẻ lười biếng trên thực chất là nội tâm kiên định. Biết thứ mình cần nhất là gì. Một khi quyết định, sẽ quán triệt đến cùng.

*

Con người càng lớn tuổi, thì sẽ dần dà đối với người bên cạnh càng ngày càng hờ hững. Rất nhiều người đã xuất hiện. Lại đã biến mất. Giống như ngồi xem mây tụ mây tan, thực sự chẳng có gì giải thích thuyết minh. Bạn bè có ly có hợp, người yêu đây trồi đó sụt. Rất nhiều tình cảm mục đích không thuần, hướng đi không rõ, đối đãi không tốt. Tình cảm có thể nắm giữ trong tay chúng ta, xét cho cùng là chuyện của mấy ai.
 
(An Ni Bảo Bối)

No comments:

Post a Comment