1.6.14

Chẳng có gì kết thúc


Mặt trời vàng rực đã chiếu sáng cả ngày, ban ngày sắp kết thúc.

Bé trai thấy ban ngày kết thúc rất buồn.

Lúc này, mẹ bé đến chúc bé ngủ ngon.

“Vì sao ban ngày nhất định phải kết thúc hở mẹ?” Bé hỏi mẹ.

“Như thế, ban đêm mới có thể bắt đầu con ạ.”

“Nhưng khi ban ngày kết thúc, ông mặt trời đi đâu?”

“Thật ra ban ngày không kết thúc, nó sẽ bắt đầu ở nơi khác, mặt trời sẽ tỏa sáng ở đó. Khi ấy ban đêm sẽ bắt đầu ở đây. Chẳng có gì kết thúc cả.”

“Thật sự chẳng có gì kết thúc ạ?”

“Chẳng có gì kết thúc, nó sẽ bắt đầu theo một cách khác ở một nơi khác.”

Bé trai nằm trong mền, mẹ ngồi cạnh bé.

“Sau khi gió lặng, gió đi đâu ạ?” Bé hỏi tiếp.

“Nó thổi đến nơi khác, để cây cối nơi ấy nhảy múa.”

“Sau khi bão tan, mưa đi đâu ạ?”

“Đi vào đám mây, hình thành cơn bão mới.”

“Vậy sau khi lá cây trong rừng rậm đổi màu rụng xuống thì sao ạ?”

“Rơi vào đất bùn, trở thành một phần của cây mới lá mới.”

“Nhưng mà, khi lá cây rụng xuống, chính là điều gì đó đã kết thúc!” Bé trai nói, “Là mùa thu đã kết thúc phải không mẹ?”

“Phải,” mẹ nói, “mùa thu kết thúc, mùa đông bắt đầu.”

“Vậy sau khi mùa đông kết thúc thì sao?” Bé trai hỏi.

“Mùa đông kết thúc, tuyết đọng tan chảy, chim non bay về, mùa xuân bắt đầu.” Mẹ đáp.

Bé trai mỉm cười.

“Thật sự chẳng có gì kết thúc mẹ nhỉ.”

“Hôm nay đến đây thôi, nên đi ngủ rồi, sáng mai khi con thức dậy, mặt trăng sẽ đến nơi xa bắt đầu một đêm mới, mặt trời sẽ trở về chốn này bắt đầu một ngày mới.”


(Hồng Mẫn)

No comments:

Post a Comment