3.6.14

Xâu kết

Chúng ta ở rất gần, nhưng không thường gặp mặt, chẳng ai chịu phá vỡ thỏa thuận tốt đẹp không lời.

Em đạp xe ngang qua vườn nhà anh, anh đang làm việc ngẩng đầu chào hỏi. “Hi!” Em cười, phiêu dật mà đi như cơn gió. Về đến nhà, nhìn thấy một đóa hoa cắm trong bình pha lê trên bậc thềm, mới biết anh đã ghé. Em chậm rãi nấu nước mứt anh đào, đợi sau khi hoa rụng, đựng trong bình, tặng cho anh.

Tâm sự tỉ mỉ như cánh hoa trùng điệp, tình tứ sâu sắc như nước mứt đỏ thẫm, thật ra anh và em đều tỏ tường, đều không muốn để lộ rõ.

Một chiếc bình pha lê, dễ dàng xâu kết hai tâm hồn cô đơn phòng vệ kiên cố.


(Trương Mạn Quyên)

No comments:

Post a Comment