15.6.14
Hôn nhân Tây Tạng (14)
Hảo Hảo:
Lâu rồi không ngủ yên giấc như thế. Chẳng có ánh đèn mờ ảo, chẳng có ve vuốt gợi tình, chẳng có lời âu yếm thiết tha… Trấn nhỏ trong núi, ngoài một hai tiếng chó sủa thi thoảng, mọi thứ tỏ ra rất đỗi tĩnh mịch mà khoan thai, an toàn yên tâm vui vẻ giống như tử cung của mẹ.
Tỉnh giấc chưa đến bảy giờ, lười nhác duỗi lưng, tinh thần sảng khoái. Nhanh nhẹn mặc áo xuống giường, thu thập ba lô. Bữa sáng ăn mì, một bữa đơn giản nhưng hiệu quả, trước giờ không có thói quen ăn sáng, nhưng hôm nay lại nghiêm chỉnh ăn hết một bát to, vì mỗi ngày tiếp theo đều cần thể lực cực lớn để chèo chống. Một mình dạo phố một vòng, còn men theo đường núi đi đến ngôi chùa nhỏ ven rừng, gặp một chú tiểu, trò chuyện với chú, ăn hai miếng bã sữa của chú, còn đựng đầy túi áo táo khô, trở về kể với hội Bản Đao, bị trách móc một trận, nói tôi không nên đi lung tung, chủ yếu là không an toàn, tôi cười cười, trong lòng không hề cho là đúng.
Lên đường, bước chân vững vàng. Tôi thích cảm giác trên đường, đặc biệt là nơi không quen thuộc, cảm nhận nỗi kinh ngạc vui mừng đến sau mỗi ngã rẽ. Mêdog là gì? Nếu nói Tây Tạng là Shambhala (thế giới cực lạc) duy nhất trên tinh cầu này, thế thì Mêdog chính là miền đất thần bí cuối cùng của Tây Tạng. Huyện duy nhất không thông đường này được các chuyên gia gọi là “Bảo tàng thảm thực vật thế giới”, nghĩ ắt vẫn có lý. Con đường ba hôm trước đi qua, bốn mùa đều có. Trên đỉnh núi, tuyết trắng phau phau; dưới chân núi, cỏ xanh mơn mởn. Ven rừng còn có rất nhiều cây chuối, giơ tay đã có thể hái xuống một nải, hình dạng không giống với chuối chúng ta thường ngày ăn cho lắm, khá lớn. Giống như… Tôi bóc một quả cầm trước mặt ngắm nghía, trong óc thoáng qua hình bóng của Gyatso, đúng, quả này rất giống một thứ trên người Gyatso. Vừa nghĩ như thế, người tự nhiên nhũn ra, trong lòng trước sau luôn có một cảm giác run rẩy đối với anh, bèn ngoạm thật mạnh một miếng. Ngày đầu tiên hiếu kỳ, vừa đi vừa hái; ngày thứ hai chỉ là xem hiếm lạ, không muốn ăn nữa; ngày thứ ba thì nhìn mà không thấy, thị giác đã mệt mỏi.
Vì tôi không thích sự ve vãn của anh chàng Hỗn Độn, nên đi hơi nhanh, bỏ bọn họ phía sau một quãng gần 5km. Không biết giỏi đi có xem là một ưu điểm hay không, dù sao chỉ cần lên đường, tôi sẽ hưng phấn khác thường, trong hoán đổi nhanh chóng của từng bước từng bước chân, tất cả những điều không vui đều tan biến như mây khói.
Mêdog không phải là nơi ngắm cảnh, phong cảnh suốt dọc đường chẳng có bất cứ khác biệt gì giữa đi một bước và đi trăm bước, đều là rừng cây, rừng cây, rồi lại rừng cây. Mêdog cũng không phải là nơi xem phong tục dân gian, người bản xứ và người bên ngoài chẳng có khác biệt gì về ăn mặc trang điểm, huống chi trên đường đi căn bản rất khó gặp được ai.
Thế thì, chúng tôi đến Mêdog làm gì?
Đường, chúng tôi vì đường đi Mêdog mà đến.
Đi qua Mêdog không nói đường, lúc này tôi mới biết hàm nghĩa thật sự của đường, mỗi bước dưới chân, đều đo đạc bằng tấm lòng. Con đường nhỏ trong rừng quanh co khúc khuỷu hoặc bằng hoặc dốc hoặc rộng hoặc hẹp ấy, cũng giống như mỗi một ngày tôi từng trải qua, có vui có buồn có đau thương có sung sướng. Mỗi một quả dại hái xuống, quả đẹp ăn vào miệng không phải toàn bộ đều ngon ngọt, giống như làm tình, nôn nóng không nhẫn nại, sau khi đạt được, nỗi niềm chất chứa trong lòng không phải toàn bộ đều vui vẻ.
Đi theo hành trình đã sắp xếp, mỗi đêm đúng giờ nghỉ chân ở nhà trọ đã đặt trước, cuộc sống dạng này mới lạ lại an toàn, là kiểu tôi thích. Rất ít đi chung với hội Cá nhỏ, tôi xưa nay thích đi một mình, lần này càng thậm tệ hơn, sự quấy rầy của Hỗn Độn khiến tôi phiền toái không chịu được, trước giờ chưa từng chán ghét một người như thế, luôn luôn phải đề phòng anh ta đến gần, do đó dứt khoát đi nhanh hơn.
Ra ngoài ba ngày, không thể nói là thưởng thức phong cảnh, cứ gấp gáp đi đường hoài. Sau khi đến Beibeng, trước mắt bừng sáng trong lòng vui sướng, trấn nhỏ trong núi này tươi đẹp tựa như Giang Nam khói mưa, tức thời quyết định dừng chân. Buổi tối nói với hội Cá nhỏ, tôi phải nghỉ ngơi ở đây hai ngày, họ có thể đi trước. Hỗn Độn bảo sẽ ở lại bầu bạn với tôi, tôi nói không cần, tôi gặp được một người đồng hương là bộ đội ở binh trạm, muốn nán lại nơi này với anh ấy hai hôm. Lời này mập mờ, ý tứ không nói mà hiểu, tôi cố ý như thế, những người khác nhìn Hỗn Độn cười vang, tôi chẳng mảy may để ý quay người ra ngoài đi tìm anh đồng hương mới quen biết.
Về sau Cá nhỏ bảo ở Mêdog tôi đã làm cho Hỗn Độn quá đau lòng, nói anh ta thật sự thích tôi. Tôi đáp nếu anh ta không tổn thương tôi thì phải chịu tổn thương, tôi không thể trao thân thể mình cho một người đàn ông tôi không thích hơn nữa hoàn toàn không có cảm tình. Anh ta thích tôi là tự do của anh ta, tôi không thể vì anh ta thích tôi thì phải chấp nhận anh ta. Huống chi, trên đường đi cô đơn cần an ủi, nhu cầu dạng này còn cách tình yêu rất xa rất xa, nỗi buồn tẻ trên đường chỉ là tạm thời, chúng ta rốt cuộc sẽ đi đến đoạn đường phồn hoa huyên náo, không thể căn cứ tình huống của mỗi một đoạn đường để xử lý tạm bợ thân tâm của mình. Đó không phải là nguyên tắc của tôi, cũng không phải là cuộc sống tôi muốn trải qua, ở bên cạnh người nào, tôi chỉ nghe theo tiếng gọi của nội tâm mình.
Beibeng có độ cao so với mực nước biển thấp, khí hậu ẩm ướt mà nóng nực. Ba ngày nay cứ đi trong mưa bụi, quần áo trên người mỗi ngày đều ướt át dán trên da thịt, cộng thêm muỗi đốt, sớm đã ngứa ngáy khó chịu. Mỗi một dòng suối nơi này đều rất đỗi quyến rũ, nhiệt độ nước không lạnh không nóng, trong trẻo xanh biếc chầm chậm chảy qua, có thể khuấy động lòng bạn bất cứ lúc nào.
Anh đồng hương đi bộ đội ở đây đã bốn năm, chỉ về nhà một lần, cuộc sống trong núi sâu đơn điệu buồn tẻ mỗi ngày đều giống nhau như khuôn đúc. Đột nhiên nghe được giọng nói quê nhà, anh thấy thân thiết tôi cũng thế, người cùng quê có những câu chuyện nói mãi không hết. Anh bảo, buổi tối muốn mời tôi ăn gà nấu lẩu, anh tìm khắp làng xóm xung quanh mới mua được hai con, lục khắp lán rau lôi ra hơn mười quả dưa chuột. Nghe anh miêu tả, tôi thèm đến chảy nước miếng.
Ở Beibeng cảnh đẹp như tranh vẽ, lại có bữa tiệc tối thịnh soạn như thế, người đầy mùi mồ hôi phải chăng quá ảnh hưởng phong cảnh. Tôi cầm quần áo để thay, theo anh đi men dòng suối đến chỗ sâu trong rừng.
Lúc sương mù trắng xóa bao phủ núi non, chúng tôi mới từ trong rừng bước ra, tôi đằng trước, anh đằng sau. Anh còn hát một bản tình ca quê nhà cho tôi nghe. Đã nhiều năm chưa nghe, giai điệu quen thuộc khiến tôi bất giác hơi nhớ nhà, nhớ Minh. Nếu không trốn khỏi quê nhà, hiện giờ mình phải chăng cũng đang hầu chồng dạy con?
Ký ức sâu sắc nhất trong những ngày trekking Mêdog, ngoài rừng cây và con đường nhỏ dường như mãi mãi chẳng có tận cùng, chính là sau khi nhìn thấy mỗi một con gà không gọi là gà, mà hô: “Một trăm tám, hai trăm tư.” Gà niêu đá của Mêdog rất nổi tiếng. Một niêu một trăm tám đến hai trăm tư, định giá tùy theo gà lớn hay nhỏ. Bắt đầu từ Paixiang, chúng tôi đã chung tình với gà nấu niêu đá kiểu này.
Còn nhớ ở trấn Lulang của Nyingchi, trên một con đường toàn là quán gà niêu đá. Kể ra cũng thú vị, món ăn bản xứ đặc sắc này, chủ quán lại tuyền là người nội địa, đều bảo niêu đá của mình đến từ Mêdog, là niêu đá tốt nhất ở Tây Tạng. Lúc ấy còn ngỡ rằng Mêdog đã ở kế bên Lulang. Lần này mới vỡ lẽ, đây là hai địa phương hoàn toàn khác nhau, mà niêu đá Mêdog chính cống ở trấn Lulang là hiếm càng thêm hiếm. Không chỉ vì hai nơi cách nhau quá xa, mà còn bởi sản lượng niêu đá Mêdog chính cống rất ít, hơn nữa giá thành vận chuyển lại cao, toàn nhờ nhân công cõng ra ngoài, phí vận chuyển và chi phí của bản thân niêu đá gần như tỉ lệ thuận, thông thường chi phí vận chuyển một niêu đá cỡ vừa đến Lulang khoảng hai ngàn đồng, lại cộng thêm lợi nhuận của nhà buôn, giá cả đó sẽ khiến người ta giật mình. Vốn dĩ muốn mua một chiếc niêu đem về tặng Liên, cô ấy thích những thứ thuần túy tự nhiên. Trên đường đi hỏi giá, đành thôi ý định. Anh đồng hương mua cho tôi một mớ đũa gỗ mun, bảo mang về làm vật kỷ niệm cũng không tệ. Nói là gỗ mun, thật ra là cây mây lâu năm trong rừng rậm nguyên thủy Mêdog, niên đại lâu dài, thân cây nhuộm thành màu đen mà thôi.
Khi chúng tôi đến Mêdog đã là sau chín giờ tối. Vừa vào thị trấn huyện liền nhìn thấy năm người bọn Hỗn Độn giống như du thần đang dạo phố, anh em hoạn nạn gặp lại, cảm thấy thân thiết bội phần, reo hò ôm nhau, bá vai bá cổ đi về quán trọ Ngư Trang.
Chỗ ở tại Mêdog vẫn có chọn lựa, chẳng hạn như Nhà khách Cục Lương thực hoàn cảnh tương đối tốt, nhưng giá cả cũng tương đối đắt, là nơi quan chức địa phương đi công tác hay ở. Dân phượt thông thường đều ở Ngư Trang, rẻ, mỗi người hai mươi đồng.
Tuy nói Mêdog không thông đường, hàng hóa vào ra đều nhờ nhân công vận chuyển, song cũng không hoang lương như trong tưởng tượng. Giữa vùng núi bên phải thị trấn huyện, từng tòa từng tòa biệt thự mái nhà màu hồng được bao bọc bởi non xanh nước biếc, cực kỳ khí thế. Thật là gia viên lý tưởng! Từ nhỏ đã mơ ước được sống trong môi trường thế này, xa hoa như công chúa. Kiếp này, phải chăng đều chỉ có thể nằm mơ mà thôi?
Khi dạo phố gom được bốn bạn phượt, đeo ba lô to đùng, nhìn ngược nhìn xuôi. Dẫn họ về Ngư Trang, sắp xếp chỗ ở. Họ nói nể tình tôi nhặt họ, mời tôi ra ngoài ăn chơi xả láng. Tìm một quán gà niêu đất trên phố, gọi làm một con hai trăm rưỡi, năm chai bia quá đát, năm người ăn đến bụng căng tròn, ợ no một cách rất mất hình tượng, hát tình ca loạn xị bát nháo, bước chân liêu xiêu trở về Ngư Trang trùm mền ngủ vùi.
Thực sự quá mệt, kết thúc mỗi ngày chuyện muốn làm nhất chính là ngủ thiếp đi không tỉnh dậy nữa, nhưng điều này cũng giống như tình yêu tôi muốn có, là nguyện vọng mãi mãi không thể thực hiện. Chạng vạng tối thức giấc cả người đều nổi u, đặc biệt là mắt cá chân, đầy những đốm đỏ lớn lớn nhỏ nhỏ. Toàn bộ là muỗi đốt, có vết đã sưng tấy, ngứa ngáy khó chịu. Lục tung ba lô, cuối cùng cũng tìm ra một chai dầu gió, vừa thoa vừa cảm ơn Liên quả thật là một cô nàng tốt bụng, cả dầu gió cũng chuẩn bị cho tôi. Miệng lẩm bẩm, tay không ngừng thoa dầu khắp các u lớn u nhỏ, thình lình bên cạnh thò ra một cái vuốt ưng, hô lớn có phúc cùng hưởng có nạn cùng chịu, cướp đi chai dầu gió.
Những người trùm đầu che mặt khác vừa ngửi được mùi dầu gió cũng lập tức bò dậy, bắt đầu anh cướp tôi đoạt trong căn phòng nhỏ hẹp, cuối cùng còn oẳn tù tì quyết định ai dùng trước ai dùng sau. Đây là thói đời gì vậy? Tôi đã nhặt thứ người gì về vậy? Bọn cướp, đau đớn gào khóc nhìn mấy kẻ xấu đó biến chai dầu quý báu của tôi thành chai rỗng.
Hội Cá nhỏ ngày hôm sau ra về, vì bản mặt “u mê” chưa khai hóa của Hỗn Độn, tôi quyết định ở lại, cùng với bốn “của báu” tôi nhặt được đi ra khỏi Mêdog theo đường Pomi. Buổi chiều nhận được tin nhắn Hỗn Độn gửi: xin lỗi Hảo Hảo, đã phá hoại cảm xúc chuyến đi lần này của em, thật sự xin lỗi, sau khi về Lhasa mời em ăn cơm. Cười cười trả lời, anh biết là tốt, ăn cơm thì miễn đi.
Cùng là người đi đường, gặp mặt quen biết là nguyên tắc của chúng tôi, không thêm phiền phức cho người khác không quấy rầy người khác cũng là nguyên tắc của chúng tôi. Kết bạn chỉ là để chuyến đi không buồn tẻ. Còn an ủi thân thể, đó là chuyện cần giao lưu, cần cảm giác, anh tình em nguyện mới làm được.
Từ Mêdog trở về, chọn một con đường khác, phần vì Hỗn Độn, phần vì tôi có cách nghĩ riêng. Tôi là người không muốn đi lại lối cũ, tình cảm như thế, cuộc sống cũng như thế.
Mêdog đến 82K, bao một chiếc xe jeep Bắc Kinh, tám trăm đồng, nhét hết năm người chúng tôi vào. Sắp rời khỏi, trong lòng lại không nỡ. Nói là không nỡ, kỳ thực nên nói là áy náy thì chính xác hơn. Nhớ đến hai ngày ở Beibeng, rừng rậm mây mù lượn lờ, suối nhỏ trong vắt, bia quá đát mà say người, anh chàng bỗng nhiên mua nhà ở quê … Tôi quả thật chẳng phải là gái ngoan, hành vi phóng đãng, đi đến đâu cũng đều đùa với lửa rồi chết cháy.
Đến 82K xuống xe, đi xuyên qua rừng rậm nguyên thủy dày đặc bí gió, ngắm bầu trời âm u, thầm nghĩ, ở bên kia rừng rậm, phải chăng người ấy vẫn đang đợi tôi quay về?
Gái ngoan lên thiên đường, gái hư đi bốn phương, đây là miêu tả đúng nhất về tôi chăng.
Một lần nữa nguyền rủa mình: Gái hư, mi xuống địa ngục đi.
Ngày thứ hai đi bộ đến 52K, đỉa rất nhiều, rắn cũng rất nhiều. Người địa phương bảo tốt nhất không nên dừng lại, vì đỉa đều ở trên cây, khi có người đi bên dưới chúng sẽ từ trên rơi xuống, sau khi chui vào cổ áo không dễ dầu gì bắt ra, chỉ nghe thôi đã hãi. Thế là rảo bước nhanh hơn, chẳng bao lâu đã bỏ rơi bạn đồng hành rất xa.
Không cần lo lắng chút nào, giữa rừng rậm có vẻn vẹn một con đường, chỉ cần nhìn chuẩn phương hướng, chả lạc mất được. Lúc tôi thoải mái hong giày trong quán trọ ở 52K, mấy người kia mới uể oải bước vào, cô nàng dẫn đầu tên Miêu Miêu nhìn thấy tôi liền hỏi: Ả Hảo Hảo hư đốn kia, chạy nhanh như thế để tìm đàn ông à?
Ở đây có đàn ông sao? Nói xong hơi chột dạ nhìn bốn phía xung quanh, vô số ánh mắt lườm nguýt bay đến. Trơ tráo cười giải thích, xin lỗi xin lỗi, tiểu nữ tử nói lỡ lời, các vị đại nam nhân đừng để bụng.
Nhờ thế, không khí trong quán trọ sôi nổi hẳn lên. Bốn anh chàng trông giống porter đang hong quần áo hong giày ở đằng kia xúm lại, hỏi chúng tôi từ đâu đến? Đã đi mấy ngày? Ngày mai vượt núi tuyết Garlung, có cần porter không.
Cần cần cần, Miêu Miêu kêu trước tiên, giọng nói quả thật nhão nhoét y như mèo gọi xuân. Anh ơi, đến Pomi bao nhiêu tiền ạ?
Một anh chàng nhìn ba lô bên cạnh cô, nói một người năm trăm.
Đắt quá, rẻ một chút nha anh.
Bốn trăm rưỡi, không thể ít hơn. Núi tuyết Garlung nguy hiểm lắm, tụi tôi có thể dẫn các bạn đi.
Những người khác nhất trí đồng ý, mang ba lô kèm dẫn đường, một người bốn trăm rưỡi.
Thật sự rất nguy hiểm ư? Tôi hỏi. Nhớ đến số điện thoại Liên cho tôi, lại hỏi, các anh có biết một porter tên Trần Điếc không?
Cậu ấy chính là Trần Điếc. Anh chàng bên cạnh chỉ một người nhỏ con mặc áo jacket màu vàng gọi lớn, Điếc ơi, em gái hỏi cậu nè.
Bốn giờ sáng, chủ quán trọ gõ cửa từng phòng gọi xuất phát, muộn hơn vượt núi dễ xuất hiện tuyết lở.
Mắt nhắm mắt mở bò dậy, mì đã bày trên bàn, ăn hết một bát to mới xuất phát.
Núi tuyết Garlung, nghe vô số phượt gia từng kể gian nan ra sao ra sao, hơi không cẩn thận, liền có khả năng mãi mãi bị chôn vùi trong tuyết. Khi nhìn thấy nó thật sự sừng sững trước mặt, cũng không cảm thấy cao lớn cho lắm. Khoảnh khắc giẫm lên tuyết đọng có đôi chút hưng phấn, leo còn nhanh hơn cả Trần Điếc. Thế nhưng, lên trên chưa đến ba trăm mét đã bắt đầu thở phì phò như trâu, tuyết dưới chân ngập đến đầu gối, mỗi lần cất bước đều vô cùng khó khăn.
Quan sát các porter, họ vẫn từ tốn tiến lên, như đi trên đất bằng.
Không dám lớn tiếng nói chuyện, thậm chí hít thở đều phải chậm rãi. Đây là câu trước khi lên núi các porter dặn đi dặn lại, nói là bất cứ một chút thanh âm nhỏ nào cũng có thể dẫn đến không khí chấn động, tạo thành tuyết lở.
Thế là dứt khoát ngồi trên đất tuyết, lau kính mát, chờ họ đi lên.
Trần Điếc đeo hai chiếc ba lô đến bên tôi trước tiên, đưa cho tôi một miếng chocolate, sau đó nắm tay tôi đứng dậy, kéo tôi từng bước từng bước nhích lên, chúng tôi mất ba tiếng rưỡi mới đến cửa núi.
Tầng mây phương đông rực đỏ, núi tuyết vàng óng tươi đẹp tuyệt vời.
Đất tuyết ngập đến đầu gối đi xuống rất phí sức, tốt nhất dùng phương thức “trượt”. Trần Điếc khẽ nói: Cô ngó tôi nhé, lát nữa cứ trượt xuống giống tôi, tôi ở bên vách núi chặn cô lại, đừng sợ gì cả. Anh nói xong bèn hai chân duỗi thẳng nửa người trên ngả về phía sau, vun vút trượt xuống. Chuyện này không làm khó được tôi, từ nhỏ tôi rất giỏi giữ thăng bằng, đây chỉ là trò chơi con nít. Quả nhiên, tôi thuận lợi trượt đến chân núi. Các bạn phượt khác thì không như thế, ngã nghiêng ngã ngửa, Miêu Miêu thậm chí ngã chúi mũi, chọc chúng tôi cười ha hả.
24K, một miền đất cực kỳ xinh xắn dưới chân núi tuyết Garlung, sau khi cả hội đến đây, ôm nhau vừa nhảy vừa cười, nguy hiểm đã qua, chuyến đi Mêdog xem như đã thành công.
Nhân lúc chờ cơm canh dọn lên, mở điện thoại, gửi tin nhắn cho Liên: Đã đến 24K, thuận lợi, đã gặp Trần Điếc, mới phát hiện cậu thật sự là một thiên thần.
Cánh đã gãy. Liên trả lời.
Thế vẫn là thiên thần.
Cảm ơn sự sùng bái của cậu.
Có phải rất đắc ý không?
Cậu nghĩ sao?
Cuối cùng trả lời một câu: Đồ xấu xa. Rồi không để ý cô nữa. Xem các tin nhắn chưa đọc, Nhất Hàng gửi hơn chục tin, chẳng qua là những lời thường lệ như nhớ tôi yêu tôi, chả có gì mới mẻ. Còn có một số máy lạ: Nếu em muốn dừng bước, lúc nào cũng có thể đến tìm anh. Ngẫm nghĩ một lát, người này là anh đồng hương ở Beibeng chăng? Không dám khẳng định, thực tình không nhớ số của anh ấy.
Tin nhắn cuối cùng vẫn là của Nhất Hàng. Hảo Hảo, anh đi Chamdo giải quyết chút công chuyện, khoảng mười ngày trở về, chăm sóc tốt bản thân, đợi anh.
Xem xong, trong lòng trống trải. Chẳng có tin nhắn của anh ấy. Gyatso, người đàn ông tôi cố gắng muốn quên ấy, hoàn toàn chẳng có tin tức.
Tôi hết thuốc chữa rồi chăng? Thầm hỏi bản thân. Phải chăng tôi yêu anh ấy rồi? Tôi đã yêu anh chàng giống như lãng tử ấy rồi sao? Yêu chàng trai Khampa đến không hình đi không dấu ấy rồi sao? Vừa nghĩ đến dáng vẻ của anh, người tôi liền hơi nôn nao. Đây không phải là hiện tượng tốt, điều này chứng tỏ cơ thể tôi lại sắp không chịu sự khống chế của trái tim tôi, tôi chán ghét loại cảm giác này. Tôi véo mạnh một cái trên đùi, hung hăng và cơm vào miệng như trút giận, nước mắt bất giác rơi xuống bát cơm, cùng với cơm nuốt chửng xuống.
Ngẩng đầu, phát hiện những người khác đều ngơ ngác nhìn tôi. Không sao, tôi lau nước mắt, cười nói. Cuối cùng cũng bình an rồi, không nhịn nổi phải cảm động một chút.
Cậu làm bọn tớ giật cả mình, Miêu Miêu khoa trương nói. Còn tưởng cậu làm sao chứ.
Đến Pomi vẫn còn 24km, toàn là xuống núi, đường rất dễ đi, buổi trưa chúng tôi đã đến nơi. Vốn nói mời đám Trần Điếc ăn cơm, họ bảo còn có công việc nên thôi, lần sau, tạm biệt nhé! Hoan nghênh các bạn lại đến! Rồi chia tay. Check-in khách sạn Pomi, mỗi người một trăm sáu, đối với chúng tôi, không gọi là không xa xỉ, nghĩ tình đi gần nửa tháng trời vất vả như thế, úy lạo bản thân một chút cũng là chuyện nên làm.
Buổi chiều tự do hoạt động.
Tắm gội xong xuống lầu, một bạn tây đứng bên quầy tiếp tân, nhìn thấy tôi, huýt sáo, dùng tiếng Trung ngọng nghịu nói cô gợi cảm quá, xinh đẹp quá, có thể trò chuyện với cô không?
Không. Tôi đáp dứt khoát.
Ôi. Bạn tây làm ra vẻ đau khổ. Sau đó nói: Tôi tên Jerry ở phòng 315, hoan nghênh nữ thần gợi cảm ghé thăm mọi lúc.
315, chống hàng giả đấy. Trông bộ dạng bạn tây, không nhịn được tươi cười, lập tức cảm thấy không ổn. Thầm nhắc nhở mình đừng gây chuyện nữa, mau đi thôi, bèn hối hả ra khỏi khách sạn.
Một mình dạo phố, ngâm nga khúc hát ngắn. Đi ngang một siêu thị, thấy bên cửa đặt một chiếc lồng, một con vẹt mỏ đỏ kháu khỉnh nhảy tới nhảy lui ở bên trong. Mua vẹt, ông chủ, mua vẹt. Giọng Tứ Xuyên đặc sệt đột nhiên vang lên.
Nhìn xung quanh, chẳng có ai. Giọng nói kỳ quái vẫn hô: mua vẹt, ông chủ, mua vẹt. Cúi đầu ngắm chiếc lồng, thoắt vui, thì ra là con vẹt tự rao. Tức cười, chim tự rao bán mình. Hứng thú, ngồi xổm xuống hỏi nó, bao nhiêu tiền? Một ngàn hai, ít hơn không bán! Nào ngờ nó đáp như thế. Tôi choáng quá, khen nó: Mi thật là chú vẹt thông minh nhất trên đời. Chẳng dè nó tiếp tục gào: mua vẹt mua vẹt, ông chủ mua vẹt, một ngàn hai, ít hơn không bán.
Mi chỉ biết câu này sao? Có thể nói câu khác không? Tôi chăm chú nhìn nó, tràn đầy hứng thú. Nó vẫn chỉ gào câu ấy: mua vẹt mua vẹt, ông chủ mua vẹt, một ngàn hai, ít hơn không bán.
Ngất thôi. Bèn dạy nó nói: chào bạn, ăn cơm chưa, chúc mừng phát tài, Gyatso… Nó vẫn lặp đi lặp lại: mua vẹt mua vẹt, ông chủ mua vẹt, một ngàn hai, ít hơn không bán.
Buồn chán!
Không đếm xỉa đến nó nữa.
Lại đi về phía trước, phát hiện ở Pomi trước cửa rất nhiều cửa hàng ven đường đều bày bán vẹt, một con năm trăm đến một ngàn rưỡi, nghe nói đều bắt từ rừng rậm nguyên thủy xung quanh.
Mỗi lần đi qua một cửa hàng, đều ngồi xuống nói mấy câu với chim: chào bạn, ăn cơm chưa, chúc mừng phát tài, Gyatso… Luôn buột miệng nói ra tên anh, sau khi ý thức được buồn bực vô cùng. Mình làm sao vậy, vì sao mình phải thế này? Người ta không cần mình nữa, người ta bỏ chạy rồi, người ta trốn nấp rồi, mình còn nhớ hắn làm gì? Lặng lẽ không nói đứng dậy rời đi. Đến cửa hàng tiếp theo, lại ngồi xuống trước lồng chim, nói với vẹt: chào bạn, ăn cơm chưa, chúc mừng phát tài, Gyatso… Lau nước mắt mắng mình: đồ khốn, chẳng ra gì, nhớ anh ấy làm chi, vì sao còn nhớ anh ấy?
Đứng dậy đi tiếp về phía trước, bước chân lảo đảo. Đến cửa hàng tiếp theo, vẫn ngồi xuống. Chào bạn, ăn cơm chưa, chúc mừng phát tài, Gya…tso… Nước mắt không ngăn được chảy xuống.
Nỗi nhớ bất ngờ không kịp đề phòng đã đánh gục tôi, lấy điện thoại nhanh chóng mở ra, cuồng loạn bấm mười một con số ấy. Số điện thoại bạn gọi không nằm trong vùng phủ sóng. Gọi lại, vẫn là số điện thoại bạn gọi không nằm trong vùng phủ sóng. Không cam tâm, tiếp tục gọi, hết lần này đến lần khác, vẫn là giọng nói khiến ta chán ghét đó: Số điện thoại bạn gọi không nằm trong vùng phủ sóng.
Gyatso… Gyatso… Tên đáng chết này. Bất lực ném điện thoại vào ba lô, lại ngồi bên lồng chim trước một cửa hàng, nước mắt như mưa. Chào bạn, ăn cơm chưa, chúc mừng phát tài, Gya…Gya… Gyatso, em nhớ anh. Cuối cùng cũng gào ra, bất chấp ánh mắt khác lạ xung quanh, đứng dậy chạy nhanh lên phía trước.
Chiều hôm ấy, một mình trên đường phố nơi đất khách, từ đầu đường đi đến cuối đường lại từ cuối đường đi đến đầu đường. Tôi là một kẻ không có linh hồn, tôi là một kẻ không biết cười, thờ ơ phía trước, tư tưởng hỗn loạn. Tôi muốn giết người, tôi muốn phóng hỏa, muốn làm một chuyện kích thích, để tôi quên anh ấy đi, hãy để tôi đừng nhớ anh ấy nữa, ông trời ạ…
Không ngừng đi, không ngừng đi, muốn đi đến rã rời gân cốt, quay về có thể ngủ ngay.
Thế nhưng, mấy tiếng đồng hồ trôi qua, thân thể không những chẳng mệt mỏi chút nào, mà ngược lại càng lúc càng hưng phấn.
Về đến khách sạn, mở cửa phòng, “phịch” một tiếng đá văng giày, lẹ làng cởi quần áo, mở nước nóng thật lớn, ném mình vào trong bồn tắm, thân tâm quấn quýt thành một khối.
Không được nghĩ đến anh ấy, đừng nghĩ đến anh ấy, trong phòng tắm mù mịt hơi nước, ra lệnh bản thân như thế. Ngón tay bất giác quẹt qua nhũ phong đầy đặn, trong óc hiện ra dáng vẻ anh nằm sấp trên người mình, ngậm núm vú mút như trẻ con, một bàn tay còn bá chiếm bầu vú kia. Đồ khốn. Không nhịn nổi lại mắng vào hư không, chẳng biết là mắng mình hay mắng Gyatso.
Thân thể tôi thường hay phân ly với con tim, con tim nghĩ thế này, thân thể lại cứ phải làm thế nọ, cũng chẳng biết kiếp trước đã tạo nghiệt gì mà kiếp này chịu giày vò kiểu này? Véo mạnh núm vú, thân tâm co thắt một cơn, lòng cuồng loạn mơ màng.
Tôi sống sót về đến Lhasa bằng cách nào, hiện giờ đã không nhớ nổi, hai ngày mơ mơ hồ hồ, chỉ nhìn thấy non non nước nước lùi về phía sau. Nhưng vẫn nhớ Liên đón tôi ở bến xe, ngắm tôi một thoáng, hỏi sao mắt sưng dữ vậy, rồi không nói gì nữa, lẳng lặng đón lấy ba lô của tôi.
Về đến phòng cô, ngồi trên tấm thảm ở ban công, ánh nắng vẫn ấm áp.
Theo thói quen ôm đầu gối, khẽ nói: Tớ không ổn, Liên ạ, tớ vẫn là ả Hảo Hảo đó, Mêdog chẳng có tác dụng đối với tớ.
Tìm anh ấy đi, dù sao cũng nên có một lời giải đáp. Liên đưa cho tôi ly nước trái cây.
Tớ không tìm được anh ấy, tớ chẳng biết anh ấy là ai, anh ấy ở đâu. Tôi luồn tay vào tóc, bứt mạnh.
Cậu không biết anh ấy là ai đã yêu anh ấy, cậu là cô khờ à? Liên hơi giận.
Tớ yêu anh ấy ư? Tôi hoang mang ngẩng đầu nhìn Liên, cậu bảo tớ yêu anh ấy ư?
Bộ dạng này của cậu, ngoài tình yêu còn có nguyên nhân khác sao?
Tớ tự chuốc lấy cái chết rồi, sao tớ lại yêu anh ấy nhỉ? Sao tớ lại yêu anh ấy nhỉ? Liên, cậu bảo tớ thật sự yêu anh ấy ư? Lại nhìn Liên như van xin, mong cô nói một câu không phải.
Cậu đó, vì sao chà đạp mình như thế. Tình yêu thật sự là kiếp nạn phụ nữ không tránh khỏi hay sao? Cô ngồi xuống bên tôi, cầm tay tôi xuống, vỗ nhè nhẹ lên lưng tôi một cách nhịp nhàng. Lòng tôi có được sự bình yên tạm thời, từ từ tựa trên vai cô ngủ thiếp đi.
(Dorje Zhoigar)
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment