Hai
người từng thân thiết đến mức gần như ngày ngày dính như sam, bất kể làm
gì đều cùng hành động, đến sau này, số lần gặp mặt càng lúc càng ít,
không gặp không gặp, cứ thế cuối cùng không gặp lại.
Một ngày
nào đó rất nhiều năm sau, bạn bỗng nhiên nhớ đến người ấy, dường như đã
là chuyện xưa quá đỗi xa xôi. Người ấy đang làm gì? Người ấy sống có tốt
không? Tuy trên tay có số điện thoại của người ấy, nhưng bạn vẫn không lấy đâu ra sức để gọi cho người ấy.
Bạn bè tựa như ngày tháng trôi mất, lướt qua bên mình bạn. Nếu thời
gian không đưa người ấy đi, vậy tao ngộ thì sao? Hai người quen nhau từ
thuở hàn vi, tao ngộ ngày càng khác xa, một kẻ suôn sẻ thành
đạt, một kẻ trắc trở long đong, thông thường chẳng phải là người gió
xuân đắc ý không muốn tiếp tục tình bạn, mà là người cuộc sống không như
ý muốn rời xa. Bạn làm sao có thể cản trở một người bất đắc chí đi tìm
vài người bạn khác khiến anh ta cảm thấy tương đối thoải mái kia chứ?
Nếu tao ngộ không chia rẽ các bạn, thế còn hiểu lầm? Không gặp lại một
người bạn nữa, vì người ấy đã làm bạn tổn thương, người ấy không giúp
bạn một tay lúc bạn cần. Thế nhưng, về sau có một ngày, từ miệng người
khác bạn nghe nói đó là sự hiểu lầm. Là hiểu lầm sao? Bạn không khỏi
lòng đầy rầu rĩ.
Bạn bè xa lạ, luôn có rất nhiều nhân trước quả
sau, thời gian, tao ngộ, hiểu lầm. Quen nhau, bên nhau, rồi ly biệt,
sau đó một ngày kia, mang theo đôi chút luyến tiếc, ai đi đường nấy đến
tận chân trời.
(Trương Tiểu Nhàn)
No comments:
Post a Comment