18.6.14

Quãng đường chân trời ấy


Ra ngoài du lịch, tôi không chụp ảnh.

Dù phong cảnh xứ lạ đẹp đến đâu, hưởng thụ lúc đó là được rồi, hà tất phải ghi lại? Hà tất bận bịu chọn một vị trí đẹp mà quên cả thưởng thức phong cảnh thời khắc đó?

Tôi có một số bạn bè lại trái ngược với tôi. Họ vác máy ảnh kỹ thuật số đi khắp nơi, mỗi lần du ngoạn đều chụp rất nhiều ảnh, sau đó về nhà chỉnh lý, làm thành một cuốn album điện tử, tự mình ngắm, rồi email cho bạn bè ngắm.

“Những tấm ảnh này vài năm sau cậu còn lấy ra xem lại hay không?” Có một lần, tôi hỏi cô bạn thích chụp ảnh. Cô không trả lời được.

“Thế thì chụp để làm gì?” Tôi hỏi.

“Có lẽ một ngày nào đó sẽ xem.” Cô đáp.

Tôi không xem ảnh chụp trước đây. Xem ảnh chụp trước đây sẽ chỉ thấy mình già đi. Việc gì phải phát hiện mình già đi cơ chứ? Có những chuyện vẫn là đừng ngoảnh lại tốt hơn.

“Đi du lịch không chụp ảnh, sẽ quên mất từng đi đâu, cũng sẽ quên mất nơi đó tươi đẹp thế nào!” Bạn tôi lại bảo.

Thế thì hà tất nhất định phải nhớ?

Dễ dàng như vậy đã quên mất, chỉ chứng tỏ chuyến đi đó và phong cảnh đó không hề rất khó quên.

Bất kể tôi từng đến chốn nào, nơi muốn ghi nhớ, tự nhiên sẽ ghi nhớ. Nơi lãng quên tức là không quan trọng.

Phong cảnh là gió, là nước, khi tôi nhìn thấy phong cảnh một vùng đất, phong cảnh ấy cũng thổi qua ngày tháng của tôi, chảy qua sinh mệnh của tôi, nó khiến tôi vui vẻ, tôi cũng để lại dấu chân ở chỗ nó. Có lưu giữ bằng chứng hay không đã chẳng quan trọng. Điều quan trọng là phong cảnh tươi đẹp nhất và bạn đồng hành yêu dấu nhất đều từng cùng tôi đi qua quãng đường chân trời ấy.


(Trương Tiểu Nhàn)

No comments:

Post a Comment