Ngắm người yêu đang say giấc, trong lòng bạn không khỏi nảy sinh rất nhiều câu hỏi: Vì sao là anh ấy ngủ cạnh bạn mà không phải là ai khác? Vì sao bạn yêu anh ấy, vì sao anh ấy lại yêu bạn? Đôi lúc anh ấy trông rất xa lạ thì phải? Vì sao người này có thể khiến bạn cười, cũng có thể khiến bạn khóc? Anh ấy chân thực không? Vì sao thi thoảng bạn cảm thấy mình đang nằm mơ? Anh ấy chính là người sẽ cùng bạn gắn bó trọn đời ư?
Bạn khẽ hít hơi thở đằng mũi của anh ấy, lắng nghe tiếng hô hấp của anh ấy, bỗng nhiên hơi mơ hồ. Anh ấy giống hệt một chiếc thuyền nhỏ, trải qua số mệnh xui khiến, xuôi dòng trôi giạt tới bến bờ là giường bạn. Xác suất như vậy bao lớn? Chẳng có cách nào tính toán.
Bạn hôn gương mặt anh ấy, kéo chăn đắp cho anh ấy, ngắm anh ấy ngủ say, không nén nổi lại sinh lòng yêu thương. Người cập bờ giường bạn, ngây thơ và hiền lành biết bao, chẳng mảy may phòng bị, tựa như một đứa trẻ. Bạn tự nhủ, sau này phải hết lòng yêu thương và trân trọng anh ấy.
Thế nhưng, khi anh ấy tỉnh giấc, khi bạn cũng tỉnh giấc, bạn vẫn sẽ cãi cọ với anh ấy, vẫn sẽ hoài nghi anh ấy có phải là người cùng bạn trọn đời bên nhau hay không. Nỗi niềm xúc động trong phút chốc, hóa ra chỉ là khiến bản thân cảm động mà thôi.
No comments:
Post a Comment