24.6.14

Miên Không (Trích đoạn: Xơi trà)


Trong tiếng địa phương của quê nhà, uống trà gọi là xơi trà. Dù không lấy lá trà ra pha, chỉ khát miệng uống ly nước lọc, cũng không gọi là uống nước mà gọi là xơi trà. Uống rượu cùng lẽ, gọi là xơi rượu.

Sự tồn tại của một người bạn tao nhã, là để vào lúc hoàng hôn tuyết sắp sửa rơi mời người ấy đến, cùng uống một chén. Người yêu rượu thật sự, có lúc khó tránh độc ẩm dưới trăng. Khi tỉnh cùng vui vẻ, say rồi ai nấy phân tán. Uống trà khác với uống rượu. Nó cần đối tượng, uống trà một mình vô cùng cô độc. Uống trà chính thức, mọi người ngồi quây quần một vòng, chốc chốc rót trà cho người kia, không có vẻ vắng lặng. Trà giống như một người bạn thanh đạm nghiêm túc, tuy đáng quý, nhưng lại cần được hưởng ứng tương đối nhiệt liệt mới không đến nỗi tỏ ra xa cách.

Quen một cô gái người Phúc Kiến, cô kể trong làng nhỏ cổ xưa nơi cô khôn lớn, trẻ em từ bé đã uống trà, trong nhà đun một ấm đồng lớn nước sôi, ném mấy nhúm lá trà vào, suốt ngày chỉ uống nước trà. Tôi có đôi chút hâm mộ, cảm thấy cô từ bé đã làm chuyện của người lớn. Ở khu vực nhà tôi, trẻ em hồi bé chỉ uống nước lọc. Những năm tháng vật chất thiếu thốn, còn nhớ có một loại cà phê miếng do Thượng Hải sản xuất, bên ngoài bọc đường trắng, sau khi hòa tan trong nước nóng, là một ly thức uống ngọt ngào màu nâu phong vị độc đáo. Người dì trẻ tuổi thời thượng trong nhà thường hay pha cà phê miếng dạng này. Cà phê chính thức xuất hiện, nó liền biến mất tăm. Cha ăn xong cơm tối, quen dùng ly thủy tinh pha một ly trà xanh. Lá trà của cha đựng trong hộp sắt tây, nghĩ chắc cũng không phải là trà ngon kén chọn.

“Trà rượu mời anh đêm rét lạnh, Tre khô nhóm bếp lửa đang hừng. Trăng ngoài song cửa luôn như thế, Chỉ có hoa mai đẹp lạ lùng.(*)” Bài thơ này của Đỗ Lỗi hướng đến một loại tâm cảnh. Tuyết lớn vừa ngưng, cành hoa mai lấp ló trước cửa sổ, ánh trăng nhàn nhạt, khách phương xa mang theo hơi thở gió sương không hẹn mà đến, chỉ vì một đêm say sưa trò chuyện. Dù chẳng có chuẩn bị, tay chân luống cuống, trà vẫn bày trước lên bàn. Bạn bè vốn nên như trà, nồng đậm thỏa mãn, thanh đạm có thừa.

Lạp mai có thể trồng, mặt trăng có lúc tròn. Chỉ vắng mặt người khách đêm lạnh đạp tuyết mà đến. Trong thời buổi ngày càng nhiều người thích chén tạc chén thù trên bàn tiệc, uống trà, quá đạm bạc cũng quá trang trọng, khiến người ta không thể hưởng thụ. Mọi thứ đầy đủ, duy thiếu tri kỷ.

(*) Bài thơ “Hàn dạ” (Đêm lạnh) của Đỗ Lỗi, Hải Đà dịch.


(An Ni Bảo Bối)

No comments:

Post a Comment