11.11.13

Âm dương cách trở khỏi nặng lòng


Một là đừng gặp gỡ, để khỏi quyến luyến nhau.
Hai là đừng quen biết, để khỏi tương tư nhiều.
Ba là đừng bầu bạn, đỡ vương mang dây nợ.
Bốn là đừng tiếc nhớ, khỏi hoài niệm đêm thâu.
Năm là đừng yêu nhau, khỏi lỡ mai đoạn tuyệt.
Sáu là đừng chạm mặt, để khỏi phải tương phùng.
Bảy là đừng hiểu lầm, để khỏi sinh chia rẽ.
Tám là đừng thề hứa, để khỏi phải dùng dằng.
Chín là đừng cậy trông, để khỏi thành phụ thuộc.
Mười là đừng tái ước, để khỏi phải bên nhau.
Nhưng vừa gặp đã nên quen biết, mà gặp cũng như không.
Chỉ muốn cùng người quyết tuyệt, âm dương cách trở khỏi nặng lòng.
(Bản dịch thơ trên mạng)


Đọc thơ tình thuần mỹ như vậy, nên chọn một đêm mưa, pha một ấm trà xanh, làn khói bảng lảng, mưa rơi rả rích, mấy tiếng nhạn kêu, chầm chậm tô vẽ ra ý thơ tuyệt mỹ.

Hoặc là, vào một ngày đông lạnh lẽo tuyết rơi, trên mặt đất phủ một tầng tuyết dày, hâm một hũ rượu ngon, vừa uống vừa hát, nhởn nhơ nhàn nhã đọc thơ, cũng cảm khái, cũng than thở, cũng ngẫu hứng đàn tấu một khúc Đông Phong Phá. Trong say sưa mê ly, ngắm tuyết bay dưới trăng, giọt giọt xót xa, nghe trên chín tầng mây, ai đó ngâm nga ca dao âu sầu?

Cứ thế đọc tiếp từng bài từng bài thơ cổ xưa, ngoảnh đầu lại, đã là trăm năm.

“Một là đừng gặp gỡ, để khỏi quyến luyến nhau. Hai là đừng quen biết, để khỏi tương tư nhiều.”

Vừa gặp gỡ, đã quyến luyến. Vừa quen biết, đã tương tư.

Làm sao cho ta gặp được người?

Là ở đầu phố, ở cuối ngõ, nơi bến đò, trên đường đi, là tại một ngõ nhỏ lát đá phiến xanh nào đó, trên trời mưa bụi mông lung bay, dưới đất gió nhẹ thổi, trong không khí tràn đầy mùi cỏ xanh như có như không.

Nàng đã đến, váy dài vải bông trắng tinh, tóc dài phơ phất, cầm một chiếc ô vải dầu, lẻ loi mà cao ngạo đi qua.

Chàng lúc đó, đang ở trên đường.

Chàng vốn là một lữ khách cô độc, cũng từng yêu, cũng từng hận, bước chân gấp gáp, hành lý nặng nề, đường đi gian khó, dọc đường đã thưởng thức phong cảnh ven đường, cũng đã nếm đủ nỗi tịch mịch của hành trình.

Chính là vào buổi chiều trời mưa ấy, mưa nhỏ tí tách trên phiến đá xanh, hai người gặp nhau.

Nàng là một cô gái cao ngạo như thế, cao ngạo và cố chấp cả đời. Chàng là một lữ khách cô độc như thế, dáng vẻ vội vã, chưa từng lưu luyến một người con gái nào.

Cô độc của chàng chạm trán lẻ loi của nàng, thận trọng của nàng đụng phải trầm mặc của chàng. Không cần lời lẽ nào khác, chỉ là nhìn nhau như thế. Đây chính là tình yêu vậy.

“Ba là đừng bầu bạn, đỡ vương mang dây nợ. Bốn là đừng tiếc nhớ, khỏi hoài niệm đêm thâu.”

Chàng vốn là một lữ khách cô độc, lênh đênh như bèo dạt trên biển lớn, nửa đời phiêu bạt, lưu lạc chân trời. Nàng lại là cô gái rất mực trầm tĩnh, chỉ khát khao bình yên và vĩnh hằng.

Hai người, giống như chân trời góc biển, bất kể quen nhau, biết nhau, hay là yêu nhau, định sẵn phải chia lìa.

Đã biết, tình yêu này vừa bắt đầu đã là sai, thế thì, dứt khoát vừa bắt đầu liền từ bỏ. Khoảnh khắc cùng nàng gặp gỡ đó, chàng dứt khoát quay đầu đi, không nhìn nàng. Đúng thế, không có bắt đầu thì không có kết thúc, không chạm mặt, sẽ không tương phùng, không yêu nhau, sẽ không đoạn tuyệt.

Mối tình mênh mang này, vừa gặp gỡ, đã là vĩnh biệt.

“Chín là đừng cậy trông, để khỏi thành phụ thuộc. Mười là đừng tái ước, để khỏi phải bên nhau.”

Thế nhưng, duyên phận như vậy, trong cõi sâu xa tự có vận mệnh, hai người cuối cùng vẫn gặp nhau.

Chàng rốt cuộc vẫn không thể trốn tránh, hai người vẫn gặp nhau như thế, vẫn nhìn nhau như thế, vẫn biết nhau như thế, vẫn quen nhau như thế, vẫn yêu nhau như thế.

Đã gặp gỡ, đã quyến luyến. Đã quen biết, đã tương tư.

Đã bầu bạn, đã mang nợ. Đã tiếc nhớ, đã hoài niệm.

Đã yêu nhau, đã đoạn tuyệt. Đã chạm mặt, đã tương phùng.

Đã hiểu lầm, đã chia rẽ. Đã thề hứa, đã dùng dằng.

Hóa ra, nói không gặp là giả, sớm đã lún sâu trong tình yêu là thật. Không gặp, là vì không yêu; không yêu, là vì không tổn thương; không tổn thương, là vì yêu vĩnh viễn.

Khó trách trong câu chữ biểu lộ ra nỗi cảm thương như vậy, giữa lời thơ có uất ức như vậy. Tình yêu này, vốn vừa bắt đầu đã là sai! Yêu đến sâu đậm, mới biết “Chỉ muốn cùng người quyết tuyệt, âm dương cách trở khỏi nặng lòng.”

Không chịu dễ dàng gặp gỡ, không chịu dễ dàng quyến luyến, không chịu dễ dàng quen biết, không chịu dễ dàng tương tư, không chịu dễ dàng bầu bạn, không chịu dễ dàng mang nợ, cũng không chịu dễ dàng yêu nhau, cũng không chịu dễ dàng phụ bạc. Tình yêu triền miên trùng lặp như vậy, mới có đau thương thống khổ vương vấn như vậy. Đây, chính là tình yêu dưới ngòi bút Thương Ương Gia Thố.

Tình yêu của Thương Ương Gia Thố, là một sự gìn giữ vĩnh viễn, bất kể tương lai có bao xa.

Vĩnh viễn của vĩnh viễn có bao xa?

Là chân trời, góc biển, hay là con đường nhỏ nơi tận cùng bóng mây kia?

Dù con đường trước mặt có xa xôi đến đâu, một con đường nhỏ tùy ý dưới bóng mây, chàng tình nguyện nắm tay nàng đi tiếp.

Tôi không biết. Tôi cứ luôn ngẫm nghĩ, Thương Ương Gia Thố rốt cuộc là một đấng nam nhi thế nào, truyền kỳ như thế, lại tài hoa xuất chúng như thế. Một bài thơ tình này, kinh động người đời, như hồng nhạn bay vút qua trước mắt đã để lại ấn tượng khó quên, lưu truyền mãi ba trăm năm, chạm đến nỗi đau của biết bao người!


(Tử Phi)

No comments:

Post a Comment