12.11.13

Nguyệt Đường Ký (2)

Quế Hưng đưa cô đi gặp một người bạn biết bói quẻ Kinh Dịch. Là ý tưởng của Trùng Quang. Cô sẽ không đi xem mặt hoặc tham gia các phương thức đại loại như câu lạc bộ hẹn hò tám phút. Một người bạn gái của cô từng thuật lại với cô cảnh ngộ trưng cầu hôn nhân trên mạng với giọng điệu tự chế giễu, những gã đàn ông dung tục và vô vị ngoài sức tưởng tượng ấy, một khi lộ diện trong hiện thực, quả thật như chuyện cười. Cô bạn của cô là thạc sỹ triết học, hoạt bát lanh lợi, có lẽ vì quá thông minh, trước sau không tìm được người có thể kết hôn. Cô bạn liên tục điều chuyển công tác nói chuyện dí dỏm hài hước, quá trình truy cầu hôn nhân còn lận đận chìm nổi, dạng người gần như cách ly thế tục, trầm mặc ít nói như cô, càng không thể có kỳ tích gì xảy ra.

Trùng Quang cảm thấy mình xưa nay cũng không phải là cô gái quá thông minh, trên đường tình cảm, trước đây cô phần lớn chọn thái độ nước chảy bèo trôi, hoặc thả nổi buông xuôi. Do đó cô chỉ lãng phí quá nhiều thời gian. Sự việc cô cảm thấy luôn không khống chế thật tốt, tựa hồ chỉ sót lại hai việc: hút thuốc và yêu đương. Cô hết sức tự hạn chế mình đối với thức ăn, ngủ sớm dậy sớm, duy trì khả năng trấn tĩnh và lãnh đạm lùi lại đối với mọi việc. Mấy lần cai thuốc lá thất bại. Cũng không từng nghĩ thôi yêu đương. Cho rằng trái tim là một động vật an tịnh lười nhác, nằm trên đất trống không nhúc nhích. Nhưng khi đối thủ ngẫu nhiên xuất hiện, sự nhanh nhẹn mãnh liệt trong tư thái nhào tới mỗi lần đều vượt ngoài dự liệu.

Chỉ là những luyến ái ấy cuối cùng phảng phất chỉ là pháo hoa trẻ con đốt cho mình xem, vù vù vài lần, bầu trời đổi màu một chút, sau đó ai về nhà nấy. Cô trước giờ không ngừng yêu, cũng không biết tại sao cuối cùng vẫn chán ngán với những mối quan hệ này. Cuối cùng hiểu rõ một đạo lý: tình cảm là không hữu dụng. Chân chính có sức quyết định, là tính hạn chế của người đã vào đời. Là tự tư và mềm yếu của mỗi người.

Lần này, Trùng Quang cảm thấy mình chạy đến bên một vách núi, trước mặt đã không còn đường. Cô chẳng phải là người chạy bộ, chạy năm ngàn mét, sức cùng lực kiệt, mong được nghỉ ngơi uống nước, hồi phục rồi còn phải tiếp tục bắt đầu lại. Cô đã triệt để chán ngán yêu đương. Nhưng muốn kết hôn.

Quế Hưng nói, phụ nữ độc thân sống ở Bắc Kinh, kết hôn đều có khó khăn.

Đích xác như thế, vốn dĩ đôi bên cũng không có bất cứ sức cạnh tranh đặc thù nào, thành phố này hội tụ đủ các cô gái có chút tài mạo chút khí chất. Bất cứ một ai bước ra, đều na ná nhau: biết trang điểm kiểu thục nữ lẫn Bohemia, biết đàm luận điện ảnh văn học triết học thi ca, biết làm sao trêu đùa và phóng túng thích đáng với đàn ông, ra được sảnh đường vào được nhà bếp, thông minh, tình tứ. Phần lớn các cô bạn Trùng Quang quen biết đều là như thế. Họ phảng phất những cây hoa đào đỏ thắm nở rộ trong khe núi, dù không có người ngắm, cũng vẫn nồng nhiệt nở và tàn. Đó vốn dĩ cũng là việc vô can với người xem, là năm tháng tươi đẹp tất phải trôi qua.

Như cá gặp nước là cánh đàn ông. Dù là những gã bình thường hoặc dung tục, hơi có chút quyền thế chút tài ăn nói, cũng đều có thể đổi mấy lần bạn tình, điều đó dẫn đến sự nông nổi và lười nhác mang tính phổ biến của đàn ông trong thành phố này. Đúng. Nhiều lựa chọn như thế, hai bên xấp xỉ, hà tất vì bạn vào chốn nước sôi lửa bỏng.

Nhưng Trùng Quang biết bản thân không như thế. Trong thâm tâm, cô chờ đợi một người bạn tình mạnh mẽ, cô biết anh là dạng người nào, có lúc vì đi đi ngừng ngừng, cho rằng chẳng biết gì về anh. Có lúc cô qua lại với người hoàn toàn không giống nội tâm mong chờ. Nhưng chung quy cô vẫn biết, nếu người ấy xuất hiện, cô sẽ tận lực trong thời gian ngắn nhất nhận ra anh.

Thời thiếu nữ, cô từng dành dụm tiền tiêu vặt năm tháng, mua một chiếc áo lông cừu đắt tiền, là một nhãn hiệu nước ngoài. Lúc đó hàng hiệu như thế còn rất hiếm, cũng không mấy ai mua. Lông cừu thuần mịn màng màu trắng ngà, dệt nên hoa xoắn, vạt mở, cúc áo nhỏ tròn bằng gỗ màu nâu. Loại áo lông màu sắc kiểu dáng đặc biệt giá cả không rẻ này, đối với một học sinh cấp ba, là xa xỉ phẩm nghĩ cũng không nghĩ tới. Nhưng Trùng Quang vừa nhìn đã nhận ra sự ưu nhã nền nã của nó. Lúc đó cô chỉ mới mười sáu tuổi, tiền tiêu vặt mỗi tháng ít ỏi, bạn học bên cạnh quen mặc áo thun rộng rinh lếch thếch. Để mua chiếc áo lông ấy cô ăn tiêu dè sẻn.

Sau khi trưởng thành, cô đã có khả năng kinh tế, nhìn thấy nhiều người thích xách trên tay một chiếc túi da hàng hiệu giống hệt như nhau, động một tí là tiền ngàn bạc vạn, cho đó là tượng trưng của xa hoa, cô cảm thấy đó là sự dung tục.

Cô thích những thứ tốt đẹp, nhận ra nó, theo đuổi nó. Cô biết mình và những người bên cạnh không giống nhau. Sự tự ý thức này, khiến cô luôn biết phải làm những việc nào và làm như thế nào. Con người phải làm sao vượt qua cảnh ngộ của bản thân, đó không phải là chỉ hướng có thể huấn đạo được, chỉ có thể là một loại thiên tính. Ẩn ước trông chờ giới hạn rộng lớn hơn. Bất kể lúc đó thế nào, trong lòng có chí lớn hay không, sớm đã nhìn ra ngay. Dù chỉ là bắt đầu từ một chiếc áo lông bình thường.

Cô lại là một người cố chấp. Tâm ý đơn thuần rõ ràng, kiên định tiến tới. Làm bất cứ việc gì, đều có sức hành động rất mạnh mẽ, đến khi làm xong mới thôi. Thời trẻ rời gia đình, một mình xuống nam lên bắc, tự lực cánh sinh, không bao giờ tin trên đời có bữa cơm miễn phí, cũng không tin người ta có thể an tâm đắc lý ngồi mát ăn bát vàng. Tất cả đều phải dùng đôi tay vất vả làm việc, nỗ lực giành được.

Nhưng bất kể cô có phải là một cô gái từ trẻ đã có chí lớn và tự ý thức hay không, tình cảm của cô luôn dao động lên xuống. Thầy bói từng nói, đó đều là những tình cảm sai lầm sẽ để lại ám ảnh. Đợi đến khi ngôi sao chiếu mệnh chuyển dời quỹ đạo, tất cả mới trở nên tốt đẹp.

Cao nhân biết bốc quẻ Kinh Dịch ẩn cư ở trung tâm phố chợ, mang giày bóng rổ, tay cầm giấy trắng bút chì và một hộp diêm cũ. Trùng Quang chia xong những que diêm, ông bắt đầu tính toán phức tạp. Sau đó nói với Trùng Quang, cô sẽ gặp một người số mệnh định sẵn, người ấy còn rất tôn quý. Anh sẽ tự đến bên cô, cô không cần cố gắng gì cả. Ông lại nói, con người và trời đất giao lưu dựa vào đức. Người có đức trong bất kỳ hoàn cảnh nào cũng đều có thể không lo không sợ, không chịu trói buộc. Một người có đức, tự nhiên cũng sẽ có một hôn nhân vừa ý.

Trùng Quang thích và ghi nhớ câu ông nói sau cùng.

Một người muốn giải quyết vấn đề, đầu tiên phải giải quyết vấn đề của bản thân. Nếu cô hy vọng có được một hôn nhân thanh đạm, thực tế, đơn thuần, đầu tiên cô phải trở thành một người như vậy trước đã. Đó là kết luận của cô.

(An Ni Bảo Bối)

No comments:

Post a Comment