12.11.13

Nguyệt Đường Ký (1)

Lần đầu tiên Trùng Quang gặp Thanh Hựu, là vào tháng tám.

Tháng bảy, cô từ Quý Châu trở về nhà ở Bắc Kinh, kết thúc hạng mục giáo mục của một tổ chức cơ cấu công ích. Họ đem đi một số ấn phẩm tri thức bách khoa học sinh dịch từ tiếng Anh, phân cho các trường tiểu học dân tộc Miêu trên núi cao. Cô lưu lại ở đó ba tháng. Thường ngày cô làm tình nguyện viên ở hội ngân sách, dịch các ấn phẩm cho trẻ em đọc, đi nông thôn dạy thay. Cô đọc Kinh Thánh, cũng đọc Kinh Phật, nhưng vẫn không cho rằng mình là một người có tín ngưỡng xác định.

Ngày đầu tiên trở về, Trùng Quang đã xử lý rất nhiều việc. Cuộc sống luôn có những tiểu tiết vụn vặt nảy sinh, cần phải tiêu hao tinh lực, nhưng lại không thể không làm. Bưu cục hối thúc nhận gói hàng gửi đến, tủ lạnh chờ lấp đầy, một ngày ba bữa phải giải quyết, hễ nấu cơm thì lại phải đi chợ mua thức ăn thu dọn bát đĩa, hậu hoạn vô cùng. Có quá nhiều việc phân tâm, internet, sách báo và những việc tạp nhạp khác, đầu óc vì thế mất đi sự thanh tỉnh. Trùng Quang nhẫn nại đối phó tất cả, ôm mèo từ chỗ bạn về, quét sạch bụi bặm trong nhà, giặt phơi quần áo, dọn dẹp nhà bếp, nấu cơm trưa, đổ rác. Sau đó ra ngoài, lần lượt đến hai bưu cục lấy đồ. 

Nhà cô giống như một cái kho, nóc tủ xếp đầy rất nhiều chai rượu, uống hết chưa uống hết đều xếp chung một chỗ, khách đến ăn cơm, cô để họ tự chọn. Trong phòng chất đầy đồ đạc. Sách, CD, quần áo, thuốc lá, ly tách… chỗ nào cũng thấy. Trong nhà bếp đồ gốm sứ và bình pha lê xếp đống. Những người có tật luyến ái đồ vật, đối nhân xử thế đều chẳng mấy nhiệt tình. Cô định kỳ quét dọn nhà cửa, sắp xếp các đồ vật bề bộn, có những thứ không cũ, chỉ là không thích nữa, liền đem cho bạn. Cô tặng sách cũ, đĩa phim, trang sức, hộp gỗ chương, váy lụa tơ tằm mặc qua một lần, nước hoa chưa khui. Có những thứ đồ cũ dùng một tờ giấy báo ngả vàng nhăn nhúm gói lại, gửi cho người khác, nói tặng bạn. Dường như không có bất cứ lưu luyến gì đối với những thứ ấy.

Buổi tối cúp nước không duyên cớ, cô quá mệt mỏi, không gọi điện thoại hỏi chủ nhà, dùng nước suối rửa mặt đánh răng, rất nhanh đi vào giấc ngủ. Nửa đêm nước lên lại, vòi nước chưa khóa cứ chảy rào rào trong bồn tắm, cô bèn trở dậy đi khóa vòi nước. Lúc đó phát hiện ngoài cửa sổ mưa rất to, chớp lóe liên hồi. Con mèo cuộn tròn trên giường của cô, không chịu rời đi. Trùng Quang đóng cửa sổ, tiếp tục ngủ, không biết tại sao, nhớ đến đường đi Quý Châu, ngoài cửa sổ một mảng lớn đồng xanh núi xanh, trong sự trầm mặc và ồn ào suốt dọc đường, mạch suy nghĩ rõ ràng lạ thường cứ miên man. Đường đi luôn khiến người ta có mục tiêu, sáng ra tỉnh giấc là phải lên đường, phương hướng ở ngay trước mặt, ăn ở giản đơn tiết kiệm, có lẽ chính vì như thế, đường đi khiến người chìm đắm. Trùng Quang bằng lòng tiêu hao quá bán thời gian trên đường đi.

Một tuần sau, Trùng Quang một mình ăn sinh nhật của mình.

Cô đến tiệm quen cắt tóc. Anh thợ từng giúp cô cắt tóc ba lần tay nghề rất tinh xảo, hôm đó thực hiện một kiểu tóc anh cho rằng phù hợp với khí chất của Trùng Quang, nhu thuận hiền thục. Trùng Quang biết kiểu tóc này chẳng phải là của cô, về đến nhà, mở vòi nước gội đầu, dùng tay vò tóc loạn cào cào. Cô biết mình nên là dạng nào.

Buổi tối định mừng sinh nhật, cô để tóc thẳng sơ sài, ra ngoài đi ăn cơm Tây. Đầu tiên chạy đến phụ cận Kerry Centre, nhà hàng Tây hoa lệ cô từng đi ngang qua sớm đã đóng cửa, hiện tại đã thành tiệm giày. Thật là vật còn người mất, quá nhiều thứ không thể lâu dài. Trùng Quang biết quan hệ giữa mình và thành phố này thủy chung như gần như xa, cô chuẩn bị rời khỏi nơi này bất cứ lúc nào. Đổi đến một quán Ý mới mở gần Sanlitun, gọi khai vị thịt xông khói Parma và pho mát dê, canh cá nấu bơ, một đĩa mì nghêu. Mì rất ngon, mảnh mảnh, có độ dai, nghêu rửa rất sạch, dùng rượu đốt qua. Uống một ly rượu vang trắng.

Ở Quý Châu, mỗi ngày cô dùng nồi gang lớn nấu cơm cho hơn mười người, rửa và xào rau. Cô không bao giờ để ý mình là một cô gái thường một mình ăn cơm ở nhà hàng.

Trùng Quang cảm thấy dấu hiệu con người già đi là thích nghe Côn khúc, xem sách cổ, không nói chuyện nhiều, có những lúc nào đó không tự chủ được rơi nước mắt: lúc phản tỉnh cảnh ngộ và ám ảnh nội tâm của mình. Nhưng đó vẫn là cảm thấy buồn cho bản thân. Không thể yêu một người hoặc yêu một người. Lúc ấy đều là trống trải vô cùng. Ở một mình. Trong bóng tối trên giường ngủ, hồi ức tất cả những sự việc nhớ được. Nằm trên cánh tay một người đàn ông, mà lòng không biết ở tận đâu. Như khi mất đi con mèo, có một loại mẫn cảm và kích động đầy mâu thuẫn đối với cuộc sống.

Cô thường cảm thấy u uất. Có lúc buổi chiều cưỡng ép bản thân đi giữa đám đông, trở về mặt đất, uống một tách cà phê trong quán cà phê tăm tối, như là an ủi duy nhất. Có lúc cô nghi hoặc với câu hỏi: con người rốt cuộc là vì mục đích gì, cứ luôn nhẫn nại mà sống, cuộc sống ngày lại qua ngày. Tất cả xem như không có hy vọng gì. Không có hy vọng đến từ thế giới bên mình, không có hy vọng đến từ những người bên mình. Cũng tựa hồ không có hy vọng đến từ bản thân mình. Từng thử uống rượu. Mặt đỏ, da sau lưng và ngực đỏ ngứa khó chịu. Khóc. Sáng hôm sau tỉnh dậy, mưa như trút nước, không khí lạnh lẽo trong lành. Con mèo lặng lẽ cuộn mình bên gối, không động đậy, ánh mắt trấn tĩnh trong tiếng mưa dữ dội. Vào thời khắc như thế, cô nhìn thấy tính chất của sinh mệnh mình, giống như một tấm vải trắng trải rộng, vì hanh khô và giặt tẩy, nhìn thấy mỗi một nếp gấp và vết đen nó ẩn giấu.

Cô vẫn chưa đến khoa thần kinh bệnh viện nhờ tư vấn, nhưng đã chuẩn bị sẵn sàng tiếp nhận trị liệu thuốc men. Cô có thái độ khoa học đối với chứng u uất, tin rằng nó đến từ lý do thân thể. Trong người nếu thiếu những nguyên tố nào đó, sẽ khiến cảm xúc phát sinh biến hóa. Mọi căn bệnh thần kinh đều cần dùng thuốc men trị liệu một cách lý tính. Giống như nước không bỏ muối, nó sẽ nhạt. Anh nói, tôi phải mặn lên, hoặc ám thị bản thân, tôi vốn dĩ đã mặn rồi, như thế không có tác dụng. Cần có muối. Từng muổng từng muổng bỏ vào, nó sẽ mặn.

Phải giống như chịu đựng bệnh tật. Chịu đựng mỗi một thời khắc phiền muộn trong cuộc sống. Nhất định phải tìm kiếm tồn tại tín ngưỡng.

Người u uất, có lẽ cần một người bầu bạn. Xuân ấm hoa nở ra cây hoa đào ngoài công viên ngồi một lúc, đêm khuya muốn uống rượu có thể tùy hứng hẹn ra quán nhỏ, có thể cùng đi xem phim… Thế giới rộng lớn như vậy, người quen bên mình, thực sự là ít. Ít đến ly kỳ. Không biết những người khác sống thế nào. Có lẽ cũng giống nhau. Một mình ra quán ăn cơm. Đi qua biển người mênh mông, lại tìm không ra người nói chuyện.

Cảnh ngộ của nhiều người như vậy, từ bản chất đến hình thức, đều như nhau. Đều không xem là hiếm lạ. Cũng không phải là khó khăn.

Nếu muốn tiếp tục lưu lại thành phố này, mùa hè năm nay, việc duy nhất Trùng Quang muốn làm là kết hôn.

Tuy cô biết rằng điều đó rất khó.

(An Ni Bảo Bối )

No comments:

Post a Comment