11.11.13

Vội vã

Chim én bay đi, rồi cũng có lúc lại về; dương liễu khô héo, rồi cũng có lúc lại xanh; hoa đào lụi tàn, rồi cũng có lúc lại nở. Nhưng bạn thông minh ơi, hãy cho tôi biết, vì sao thời gian của chúng ta một đi không trở lại? — Là có kẻ đánh cắp chúng chăng, đó là ai, giấu ở nơi nào? Là chúng tự mình chạy trốn chăng, hiện giờ lại đã đến đâu?

Tôi không biết chúng cho tôi bao nhiêu ngày tháng; nhưng tay tôi đích thực là dần dần trống không. Lặng lẽ nhẩm tính, hơn tám ngàn ngày đã từ trong tay tôi trượt đi; như một giọt nước trên mũi kim nhỏ xuống biển cả, ngày tháng của tôi nhỏ xuống dòng chảy thời gian, không có âm thanh, cũng không có hình bóng. Tôi không nén nổi mồ hôi đầm đìa mà nước mắt ròng ròng.

Việc gì đi cứ đi, việc gì đến cứ đến; giữa đi và đến, lại vội vã ra sao? Buổi sáng khi tôi thức dậy, đôi ba tia nắng chênh chếch rọi vào gian phòng nhỏ. Mặt trời cũng có chân, nhẹ nhàng rón rén di chuyển, tôi cũng mơ hồ xoay chuyển theo. Thế là — lúc rửa tay, ngày tháng từ chậu nước trôi đi; lúc ăn cơm, ngày tháng từ bát cơm trôi đi; lúc trầm ngâm, ngày tháng liền từ đôi mắt đăm chiêu trôi đi. Tôi phát giác thời gian trôi đi vội vã quá, giơ tay níu kéo, nó lại từ bên bàn tay níu kéo trôi đi. Khi trời tối, tôi nằm trên giường, nó bèn lẹ lẹ làng làng bước qua người tôi, từ bên chân tôi bay đi. Đợi đến khi tôi mở mắt gặp lại mặt trời, xem như lại vuột mất một ngày rồi. Tôi ôm mặt than thở. Thế nhưng bóng dáng của một ngày mới lại bắt đầu lảng đi trong tiếng than thở của tôi.

Giữa ngày tháng trôi tựa tên bay, giữa thế giới muôn nhà nghìn cửa này, tôi có thể làm được những gì chứ? Chỉ có lưỡng lự mà thôi. Chỉ có vội vã mà thôi; trong hơn tám nghìn ngày vội vã, ngoài lưỡng lự ra, còn sót lại những gì? Ngày tháng đã qua như đám mây nhẹ, bị gió thổi tản mác, như làn sương mỏng, bị mặt trời mới mọc nung chảy, tôi để lại được những vết tích gì? Tôi đã từng lưu lại chút vết tích mỏng manh như tơ nhện nào đâu? Tôi trần truồng đến thế giới này, trong chớp mắt cũng sẽ trần truồng ra đi chăng? Nhưng không công bằng, vì lẽ gì cứ phải đi suông một chuyến như thế chứ?

Bạn thông minh ơi, hãy cho tôi biết, vì sao thời gian của chúng ta một đi không trở lại?


(Chu Tự Thanh)

No comments:

Post a Comment