Hảo Hảo:
Cuối cùng đã đến Lhasa.
Tôi ngồi trên ban công, bê một
tách cà phê nóng, dõi về phương xa, mọi thứ đều rất đỗi không chân thực. Lúc
quyết định chạy trốn, Lhasa
chẳng phải nơi tôi chọn đầu tiên. Muốn đi Thành Đô, nghe nói đó là một thành phố
“dưỡng” phụ nữ nhất, nhưng giờ chót lại quyết định đến Lhasa, chỉ vì một câu nói của sếp: Đến đi, em
gái, ở đây có đàn ông em muốn.
Hi hi, đàn ông tôi muốn sẽ là dạng nào nhỉ? Không có khái niệm
cụ thể, nhưng phải chăng vẫn là khiến người ta động lòng?
Sếp này trước đây tôi chưa gặp, liên hệ trên mạng, chị nói chị
mở một công ty quảng cáo lơn lớn. Khi chị nói câu này tôi buồn cười. Một công
ty quảng cáo lơn lớn là kiểu nào? So với công ty đa quốc gia tôi đang làm việc
hiện nay còn lớn hơn chăng? Khoa trương rồi, ở Lhasa địa phương nhỏ ấy. Nhưng tôi vẫn đến,
vì chị trích trả phần trăm cao, cũng vì muốn tìm một nơi yên ổn cho thể xác và
tinh thần của mình.
Sau khi đến hơi hối hận, biết rõ điều kiện không tốt, nhưng
không tốt đến không có nước nóng, không có bồn cầu, ở trong một chung cư tồi
tàn giống như ký túc xá học sinh, vẫn rất kinh ngạc. Sớm biết như thế, thì nên
đi Thành Đô. Tuy nhiên, nhìn thấy trên chiếc giường lớn trải chăn drap hoa nhỏ
mới tinh, tường trắng sạch sẽ, vẫn coi như có chút an ủi.
Cứ như vậy đi, ký lai chi tắc an chi (chuyện gì đến cũng đã đến,
cứ bình tĩnh mà đương đầu với nó).
Ở trạm điện thoại góc phố gọi điện thoại cho cha mẹ, mẹ nói mẹ
đang bận, trong nồi đang nấu bánh chẻo, con tự mình phải bảo trọng, thường xuyên
gọi điện thoại về, rồi gọi cha đến nghe điện thoại. Cha nói: Con gái, đừng để
mình ấm ức, không được thì trở về. Gác điện thoại đi ra khỏi trạm điện thoại,
nghe tiếng pháo đì đùng mới sực nhớ, thì ra hôm nay là đêm Nguyên tiêu!
Một đêm mọi nhà đoàn viên, tôi lại cô cô đơn đơn đi trên đầu
phố đất lạ, cảm giác trống trải lập tức trỗi lên trong lòng. Nhớ đến bánh chẻo
của mẹ, thứ bánh chẻo vỏ mỏng nhân nhiều, cắn một miếng đầy miệng chảy mỡ, là
món tôi từ nhỏ thích ăn nhất. Khi tôi nói với mẹ mình phải đi Lhasa, vé đã mua sẵn, ngày mai sẽ đi, mẹ,
đang sửa sang tấm chăn thêu hoa, thẳng lưng lên, ôm những đồ cưới màu mè hoa
hòe ấy cất vào trong tủ, ra phố mua rất nhiều vỉ thuốc cho tôi cất vào ba lô. Mẹ,
bận rộn suốt một mùa hè, cắt các kiểu chữ “hỷ”, cho rằng tôi sắp gả chồng, cho
rằng tôi từ nay sẽ yên ổn. Một câu nói đột ngột, khiến mẹ thu lại tất cả mong đợi,
lại bắt đầu lo lắng.
Có đứa con nào không phải là mối bận tâm sâu nhất trong lòng
người mẹ?
Một mình, kéo va li da màu đỏ, cô độc đứng trên sân ga, ngắm
đường ray hun hút, nghĩ tàu vì sao vẫn chưa đến. Từ nhỏ đã thích cảm giác đi
trên đường, ảo tưởng đường ray dài dằng dặc cứ tiếp nối mãi, không có tận cùng.
Gửi một tin nhắn cho Minh: Em đi rồi, hãy tìm chốn về khác. Rồi
vứt thẻ điện thoại.
Thế giới của một người, lẽ nào không có hoa nở hay sao?
Tôi không có can đảm đối mặt anh, gắng gượng nhiều năm nay,
đôi bên đều đã mệt mỏi. Đúng vậy, anh nói sẽ cưới tôi. Hảo Hảo, anh nhất định sẽ
cưới em. Thế nhưng, cái ngày cưới tôi đó lại cứ mãi xa vời không có kỳ hạn. Anh
chưa chuẩn bị xong, tôi cũng chưa. Do đó, tôi đã đi, kết quả của việc tiếp tục
nữa chỉ có thể khiến mình đầy người thương tích.
Tôi khép chặt áo lông vũ trên người, nhanh chân đi xuyên qua hẻm
nhỏ. Dưới đèn đường mờ tối, thỉnh thoảng có hai ba người đàn ông Tạng huýt sáo
đi qua.
Con người đến một nơi xa lạ phải chăng đều sẽ thương cảm? Dù
sao thì tôi cũng như thế. Chung cư có một mình, lạnh lẽo vắng vẻ, ngoài hô hấp
của bản thân, không cảm giác được dấu vết của sinh mệnh. Phải chăng nên tìm một
căn phòng mới? Tìm một nơi có ánh nắng, ấm áp?
Công việc thuận lợi, việc lập kế hoạch của một tuần, hai ngày
đã có thể hoàn thành. Thời gian còn lại chính là ở trong phòng chẳng làm gì cả,
bê tách thẫn thờ. Ngoài cửa sổ thỉnh thoảng có chim bay qua, cô đơn, tiếng kêu
thảm thiết. Sau đó, bản thân đã khóc mà không hiểu vì sao, lòng trống trải như
căn phòng này, không có chỗ dựa.
Sếp thỉnh thoảng gọi tôi đi ăn cơm, nói mấy câu nịnh nọt dễ
nghe. Như em quả thật quá xinh đẹp, thân hình em rất mi nhon, mắt em thật to…,
tôi luôn cười cho qua. Bắt đầu từ khi tôi mười lăm tuổi, những lời này nghe
hàng ngày, nghe hàng năm, sớm đã không có ý mới.
Thường nhớ đến Siêu, người đàn ông đầu tiên của tôi, từng muốn
cùng đến Tây Tạng với anh, cùng sống hết tất cả ngày tháng của kiếp này. Cuối
cùng, lại vẫn là mong muốn mà thôi. Đến nay bao nhiêu năm đã qua, Siêu đã bắt đầu
mơ hồ, bản thân ngược lại một mình đến đây, rong ruổi chân trời, thân đơn bóng
chiếc.
Tôi thường tỉnh giấc vào nửa đêm, nhưng nhớ không rõ mình đã
mơ thấy gì. Căn phòng càng ngày càng lớn, lòng lại càng ngày càng trống trải.
Một thành phố xa lạ, không người thân không bạn bè, thỉnh thoảng đến Công ty một chuyến, thấy mọi người đều đang bận rộn, chỉ mỗi mình chẳng có việc để làm. Lúc ăn cơm trưa, người ta giống như chuyện phiếm hỏi đến tuổi tác của tôi, khi nói với họ tôi hai mươi tám tuổi, còn chưa kết hôn, thân mình mình làm chủ, tương đương với thủ phó của cơ quan đơn vị chủ trì công việc, người ta cười ha hả, hỏi làm sao lại là thủ phó mà không phải là thủ trưởng? Tôi nói tôi là cô gái không phải gái trinh nhưng chưa từng sinh con tương đương với thủ phó. Thế là người khác càng cười ha hả, hỏi vì sao không đám cưới không sinh con?
Câu hỏi như vậy lại không dễ trả lời. Đúng rồi? Vì sao không
đám cưới không sinh con? Nếu tôi một mình có thể đám cưới có thể sinh con, sớm
cưới hai ba mươi lần sinh hai ba mươi đứa con rồi. Phàm là phụ nữ ở độ tuổi của
tôi, phải chăng đều đã có một gia đình, một đứa con hoạt bát dễ thương, một ông
xã săn sóc quan tâm, buổi tối ngủ trên một cánh tay mạnh mẽ, bé cưng gọi mẹ chen ở giữa,
từ đó đã yên lòng yên thân, gìn giữ gia đình ấy người đàn ông ấy trọn đời trọn
kiếp.
Tôi lại không có.
Nhớ đến Minh, người đàn ông bị tôi bá chiếm rất nhiều năm.
Chúng tôi từng chỉ là bạn bè, giống như anh em ôm vai đối phương đi dạo trên phố,
đôi bên tranh cướp một củ khoai nướng. Anh lên giường với bạn gái tôi tôi qua lại
với anh em anh, đôi bên nhìn thấy từng cuộc tình từng lần thất bại, tuổi tác dần
lớn đau buồn cũng dần lớn.
Mãi đến một hôm, khi tôi lần nữa dọn ra khỏi nhà một người đàn
ông nào đó, Minh lái xe đến đón tôi. Lúc cùng đi qua con đường xanh râm hun hút
tôi tối ở khu phố, anh đột nhiên ôm lấy tôi nói, Hảo Hảo, hãy để anh chăm sóc
em, hãy để anh yêu thương em, đừng rơi lệ nữa, đừng lưu lạc nữa.
Thế là cùng Minh nắm tay, cùng dự họp mặt bạn bè cùng xem phim
cùng dạo phố, anh cũng tặng hoa cho tôi, cũng mua quần áo, mua mỹ phẩm cho tôi,
điên cuồng làm tình lúc nắng mai mờ ảo. Bạn bè người nhà một mực vui mừng cổ
vũ, cho rằng tôi từ đây đã trầm tính, từ đây đã suốt đời yên ổn.
Mãi đến một hôm, bạn gái nói cô ấy vẫn còn yêu Minh, mang thai
đứa con của anh hỏi tôi có thể nhường cô hay không.
Lấy đi lấy đi. Tôi rộng rãi nói như thế, lòng lại chẳng có một
chút cảm giác đau đớn.
Minh nói, Hảo Hảo, anh sẽ không có dây mơ rễ má gì với cô ấy nữa,
em yên tâm đi! Anh chỉ muốn em.
Em lại không muốn anh nữa. Tôi nói như vậy, đêm đó không cho
anh đụng đến mình. Minh bắt đầu cố gắng làm việc nhà, cố gắng lấy lòng người
nhà của tôi, phụ mẹ tôi nấu cơm, bầu bạn cha tôi chơi cờ, mua quần áo, mua đồ
chơi cho các cháu trai của tôi…
Nhưng tôi lại ngày càng rầu rĩ. Tôi luôn là như vậy, hạnh phúc
quá đỗi cụ thể khiến tôi e sợ, cảm thấy đó không chân thực, không sát thực tế.
Từ trong quen thuộc tìm kiếm xa lạ trong xa lạ tìm kiếm quen thuộc, tôi không
tìm được chính mình trong cuộc sống cụ thể hóa, chỉ có thể tách mình ra, một
mình tự liếm miệng vết thương.
Minh cảm giác được, từ ánh mắt anh nhìn tôi có thể cảm nhận được
nỗi lo lắng của anh. Anh càng điên cuồng đòi hỏi thân thể tôi, mỗi lần đều nói
Hảo Hảo đợi nhé, anh sẽ chuẩn bị xong, chúng ta sẽ kết hôn, nói mãi nói mãi rồi
không còn sức lực nằm bò trên người tôi, trong mắt anh là niềm tuyệt vọng của
tôi trong mắt tôi là nỗi đau buồn của anh.
Cứ thế ngày này qua ngày khác năm này qua năm khác.
Làm tình chẳng có cảm xúc mãnh liệt, giống như hoàn thành nhiệm
vụ buồn chán đến cực điểm.
Tẻ nhạt vô vị, tất thảy đều rất đỗi uể oải.
Khi bạn đối với mọi thứ trong cuộc sống đều chẳng có hứng thú,
còn có thể làm gì khác chăng? Tôi không thể, giống như cái xác biết đi, không
có linh hồn vất vưởng trong thành phố.
Muốn cho thể xác này tiếp tục sống, thì phải tìm cho nó một lý
do.
Sáng hôm đó, bạn gái chờ tôi ở ngoài sân, đã chờ một đêm, trên
tóc đọng sương trắng. Cô ấy nói, Hảo Hảo, cậu nhường tớ đi! Đứa bé trong bụng mỗi
ngày một lớn, tớ chẳng có cách, vẫn phải tìm một người cha cho nó, Minh là người
được chọn thích hợp nhất.
Thế là tôi đã đến Lhasa.
Kiếp trước tôi phải chăng đã làm chuyện xấu, đời này mới gặp
kiếp nạn này. Ban ngày đều sáng tươi đẹp đẽ, ban đêm đều thương cảm buồn rầu.
Chẳng ai tin tôi một mình là bộ mặt như vậy, giống như đã trúng ma chú gì đó,
khi có người tôi xinh đẹp như thiên sứ, khi không người lại là nàng Lọ Lem bị
ngược đãi.
Mới đến Lhasa,
tôi không dạo chơi khắp thành phố, mà là một tuyến hai điểm đơn thuần, chậm rãi
xoa dịu vết thương của mình, điều chỉnh tư tưởng tình cảm của mình.
Tôi thường tỉnh giấc vào nửa đêm, ngắm bầu trời đêm sao dày lấp
lánh, sao đầy trời dường như chìa tay có thể chạm tới nhưng lại xa xôi đến dùng
năm ánh sáng để tính toán. Giống như tình yêu của tôi, tuy ở trước mắt, lại
càng đi càng xa.
Ngày tháng cô đơn có thể làm gì? Đương nhiên không thể giống
như đời cha lấy việc xem sách để tiêu khiển thời gian, người kiểu như tôi, sách
vở chỉ là món đồ trang sức, dùng để hoài cổ mà không phải dùng để học tập. Nếu
muốn tìm kiếm kiến thức, internet chính là người thầy không gì không biết của
tôi.
Nhưng độ tuổi này của tôi không cần thầy giáo, tôi cần tiền bạc
và đàn ông. Khi hoa nở đương rộ, nếu cả con ong mật cũng không có, phải chăng
cũng quá buồn tẻ? Thế là tôi bắt đầu cuộc sống chìm đắm trong quán bar của Lhasa.
Ở Lhasa,
các quán bar du khách thích đến phần lớn đều tập trung ở xung quanh chợ
Chongsaikang và phố Barkhor. Những người đến đây du lịch rồi lại không muốn rời
khỏi nơi này, muốn tìm một công việc miễn cưỡng duy trì cuộc sống mà linh hoạt
để làm, thế là họ bèn thuê một căn nhà dân, không quan trọng hẻm sâu hẻm nông,
đặt một cái tên đặc biệt, làm một số dụng cụ gia đình có đặc sắc riêng, như vậy
đã thành một quán bar. Một quán bar nhỏ như vậy, chẳng phát tài được cũng chẳng
chết đói được, đủ để nuôi sống bản thân lại nuôi sống một hai người.
Bất kể ban ngày hay đêm tối, tôi đều trải qua trong những quán
bar như vậy, nghe câu chuyện của người khác cũng kể câu chuyện của mình, nói những
lời mập mờ, làm những việc mập mờ với những nam nữ xa lạ. Đều là người trưởng
thành, thân mình tự mình làm chủ, chỉ cần bạn có thể tìm được cảm giác, không cần
lo lắng trách nhiệm và nghĩa vụ, đặt xuống mọi thứ của dĩ vãng, không có ràng
buộc học vấn, giáo dưỡng và đạo đức, phát hiện ngày tháng đã đổi màu cũng có thể
trải qua tiếp.
Không nhớ được là lúc nào đã xem giới thiệu về Đạt Lai thứ 6 Tsangyang Gyatso, vị tình tăng sống trong cửa Phật lại hướng đến hồng trần này, thơ của Ngài đến nay vẫn truyền xướng lâu dài không suy ở các miền đất Tây Tạng. “Một ngày đó” trăm ngàn xoay chuyển trong lòng tôi, mỗi đêm khuya tỉnh giấc đều sẽ khiến tôi rơi lệ đầm đìa. Mong đợi có một ngày như thế, cũng có một người như thế để tôi quỳ bái.
Một ngày đó, ta nhắm mắt đắm chìm
trong làn khói điện thờ, bất chợt nghe thấy tiếng tụng kinh của người
Một tháng đó, ta xoay chuyển tất cả bánh xe cầu nguyện, không vì siêu thoát, chỉ vì chạm được ngón tay người
Một năm đó, ta dập đầu quỳ rạp trên đường núi, không vì gặp mặt, chỉ vì kề cận hơi ấm của người
Một đời đó, ta trèo khắp trăm ngàn núi lớn, không vì tu
luyện cho kiếp sau, chỉ vì giữa đường gặp lại người…
Vì Tsangyang Gyatso, tôi
đã đến Makye Ame. Truyền thuyết, nơi này từng là chốn Ngài hẹn hò người tình. Bất
kể đây là thật hay giả, chỉ “Một ngày đó” đã đủ để thu hút tôi đi tìm dấu chân
Ngài. Ngồi ở vị trí bên cửa sổ, tôi gọi bia từ từ uống, xem trên sổ lưu bút các
kiểu chữ viết bày tỏ tình cảm giống nhau: Không nỡ rời Lhasa, không nỡ rời nơi này. Tôi cầm bút, viết
vào sổ mấy câu: Tsangyang Gyatso, em đến tìm Ngài, ở đây đợi Ngài, trọn đời trọn
kiếp. Sau đó nhìn mấy chữ này cười lớn, sau đó dốc một ly bia lớn vào bụng.
Trọn đời trọn kiếp, trên đời
này còn có trọn đời trọn kiếp hay sao?
Lời nói ngay cả chính mình
cũng không tin, người khác lại làm sao tin?
Đã uống bao nhiêu chai bia? Tôi không đếm,
chỉ biết trên bàn chất đầy chai không. Tôi nằm bò trên bàn, dường như nhìn thấy
những chai lọ ấy biến thành một khuôn mặt đàn ông mơ hồ. Tôi luôn không nhìn rõ
khuôn mặt của đàn ông, luôn không nhớ được hình dáng của họ. Bao giờ có thể cho
tôi ghi nhớ một khuôn mặt, dẫu khuôn mặt ấy không đủ tinh xảo, ngũ quan như cái
bánh cũng tốt mà! Dù sao cũng thực tế hơn so với chẳng có ký ức, một mảng trắng
xóa phải không?
Tôi với lấy một chai bia,
rót, uống.
Khi mê muội tôi thích uống
rượu, mà không hút thuốc. Tôi từng thấy các bạn gái hút thuốc, điếu thuốc mảnh
dẻ kẹp giữa ngón tay thon dài, rít một hơi, từ giữa đôi môi đỏ chầm chậm nhả
ra, khói nhẹ đượm mùi thuốc lá nhàn nhạt lan tỏa cả khuôn mặt. Dáng vẻ ấy, giống
như một phụ nữ giàu sang của Thượng Hải xưa, buồn rầu, xinh đẹp, ưu nhã. Tôi
cũng từng thử biến mình thành người phụ nữ giàu sang của Thượng Hải xưa buồn rầu,
xinh đẹp, ưu nhã, nhưng luôn bị sặc khói đến nỗi bản thân mấy ngày đều không khỏe.
Vẫn là thôi vậy, phụ nữ ưu
nhã hút thuốc xem ra đời này không có duyên với tôi. Không quan trọng, tôi còn
có rượu mà, rượu cũng có thể khiến tôi quên hết tất cả.
Rót bia,
uống.
Người phục vụ đưa đến một
ly sữa bốc khói, chỉ chỉ sau lưng tôi.
Quay đầu thoáng nhìn, một
anh chàng Khampa đen đúa đang cười với tôi, hai hàm trăng trắng bóng lấp lánh
ánh sáng.
Anh cười lên rất gợi cảm,
răng trắng bóng, có thể đi quay quảng cáo kem đánh răng. Tôi nói xong bèn quay
người, uống hết ly sữa nóng ấy.
Tiếp theo làm gì đây?
Rót bia, uống!
Sau đó, anh chàng mặt đen
kia cầm ly bia to đùng bước qua, đổ hết bia trước mặt tôi vào ly anh. Tôi đờ đẫn
nhìn ly bia trước mặt biến thành trống không, sau đó nhìn anh hỏi, bia của tôi
đâu?
Anh búng tay gọi nhân viên
phục vụ, nói, mang thêm một ly sữa nóng. Sau đó nhìn tôi hỏi, tên gì?
Yến Tử. Tôi buột miệng
nói.
Một ly sữa lại đặt trước mặt
tôi, nóng hôi hổi, mắt tôi bắt đầu nóng lên, không có dấu hiệu báo trước, nước
mắt đã chảy xuống, từng giọt lớn nhỏ vào trong sữa. Tôi bê ly lên, đem nước mắt
của mình và sữa cùng uống cạn.
Là làm sao ra cửa, làm sao
đi xuống cầu thang gỗ thẳng đứng chót vót đó? Tôi ghét cái thang này, rất hẹp rất
dốc, cứng ngắc bước lên cực không thoải mái. Vì sao không thể giống như quán cà
phê của Bắc Kinh Thượng Hải làm đến tinh xảo tuyệt vời thêm chút đẹp đẽ bạc nhược?
Đêm này, mát lạnh như nước; trăng này, như băng như gương. Tôi rùng mình một
cái, theo phản ứng bản năng dựa sát vào vòng tay ấm áp đó bên mình.
Anh cởi áo khoác trùm lấy
tôi, vác tôi lên vai, sải bước đi. Con đường lát phiến đá xanh ngàn năm ấy từng
chút một lùi lại ở trước mắt, xưa nay chưa từng nghĩ có một ngày sẽ treo lơ lửng
như vậy ngắm nó, còn có cái bóng lê thê, sắc trăng nhàn nhạt, tĩnh mịch mà an
lành.
Đi qua đường hẻm hun hút,
vào một cái sân tối om. Lên lầu, nghe được tiếng cầu thang cọt kẹt. Sau đó anh
đẩy một cánh cửa, đặt tôi lên giường. Không, là đặt lên sập. Anh cởi giày, cởi
quần áo cho tôi, thô bạo nhét tôi vào trong chăn, tôi đã mắt say lờ đờ, chỉ cảm
giác được thân thể ấm áp đã che phủ tôi, một bờ môi đã khép trên đôi môi hơi
run rẩy của tôi, kín kẽ. Xưa nay chưa từng nghĩ thân thể của hai người kết hợp cùng
một chỗ sẽ hài hòa tuyệt diệu như thế. Đêm đó, tôi giống như bềnh bồng trên đám
mây của bầu trời Lhasa,
uyển chuyển mà mềm mại, cảm nhận hoan lạc cuồng dại của vùng cực. Nghe thấy anh
liên tục nói, tôi không muốn kết hôn, tôi muốn yêu giống như bọn em, muốn giống
như bọn em tìm một người yêu, người yêu chỉ thuộc về mình… Yến Tử, em là quà tặng
Phật tổ ban cho tôi phải không? Là đến an ủi tôi phải không? Yến Tử…
Tôi mơ mơ màng màng nói
sao anh không gọi em là chim sẻ? Tôi một lần nữa quấn lấy anh. Ấm áp quá! Thân
thể này vì sao ấm áp như vậy? Tôi hận không thể tan chảy mình trong thân thể
anh, để thân thể lạnh giá của mình từng chút từng chút ấm áp lên.
Đột nhiên tỉnh giấc, đầu đau như búa bổ, thấy mình nằm trong tay một người đàn ông không quen biết thân thể lõa lồ, kinh sợ mở to hai mắt. Sau đó nhanh chóng khẽ khàng mặc quần áo, tháo chạy khỏi căn phòng nhỏ xa lạ ấy, sân nhỏ tĩnh mịch ấy.
Vui vẻ của một đêm, chấm dứt
tại đây.
Ban ngày của tôi cô đơn
nhưng không buồn tẻ, ban đêm của tôi náo nhiệt lại hoang vu lạnh lẽo.
Minh từ chỗ mẹ hỏi thăm được
phương thức liên hệ của tôi, nói em phải bảo trọng, đợi sau khi anh xử lý ổn thỏa
mọi thứ thì trở về. Tôi cười cười, anh xử lý xong mọi thứ em phải trở về sao?
Anh là người gì của em, liền gác điện thoại. Không muốn tranh cãi trong điện
thoại, tôi hiện nay không có cả hứng thú cãi nhau với anh. Mới rời khỏi thành
phố đó mấy ngày, làm sao đã giống như lâu lắc hàng mấy thế kỷ, tất cả người và
việc đều đã mơ hồ không rõ. Minh, người đàn ông sống ở Bắc Kinh, có nhà có xe
này, trong mắt rất nhiều cô gái trẻ là một hạt kim cương giá trị không nhỏ, chỉ
là ánh sáng của kim cương quá chói mắt, khiến tôi không dám đến gần. Tôi chẳng
thà muốn một hòn đá, an toàn lại toàn bộ thuộc về tôi.
Tôi bắt đầu thích Lhasa, thích con đường lát
phiến đá xanh và kiến trúc có phong cách dân tộc Tạng của khu thành cổ. Tôi thường
cầm một chai nước suối, nhìn trời đi lại trong hẻm nhỏ. Thỉnh thoảng cũng móc
ra máy chụp hình đem theo người chụp hai tấm ảnh, chẳng thèm nhìn lại ném vào
trong túi xách. Tôi có sự sáng suốt tự biết đối với kỹ thuật chụp ảnh của mình,
sở dĩ ấn nút chụp chẳng qua là làm màu mà thôi. Trong ánh nắng như vậy, đi trên
phố Barkhor đã mang nặng quá nhiều năm tháng, luôn phải làm chút gì đó.
Có vài buổi tối, tôi thường
đến quán bar “Travelers”, uống một tách cà phê hoặc gọi mấy lon bia Lhasa. Người đến đây rất
nhiều, có khách du lịch, “Tạng phiêu” (những người phiêu bạt đến Tây Tạng), còn
có rất nhiều gương mặt người nước ngoài. Món Tây ở đây rất tuyệt, sướng bụng
vui mắt, tinh xảo đẹp đẽ như sản phẩm thủ công nghệ. Tôi thích pizza ở đó, là một
anh chàng tên A Kiện làm. Khi không có khách, anh sẽ tới tán chuyện vài câu, tiếp
tôi uống một ly bia. A Kiện nói anh học làm món Pháp, từng làm việc ở Bắc Kinh
năm năm. Còn nói rất muốn tự mình mở một quán bar, hoặc nhà trọ gia đình. Do làm
việc ở đây không lấy tiền lương, công việc của A Kiện rất tự do, thường thường sau
khi hẹn được mấy người bạn chí đồng đạo hợp trên bảng nhắn tin của một số nhà
trọ và quán bar, liền không thấy bóng dáng đâu cả.
Cũng chỉ một tuần thôi,
khi tôi lại đến đó, đã không thấy A Kiện. Gọi điện cho anh, anh nói, Hảo Hảo,
nhà trọ của anh khai trương rồi, ở bên sông Lhasa, buổi tối hầm xương sườn, em đến nhé!
Tôi nhận lời đến, đồng thời
mang một tấm thảm treo làm quà mừng. Nhà trọ nhỏ của A Kiện ở phía đông đảo
Thái Dương, một cái sân nho nhỏ, sân dùng tấm lợp lấy sáng che chắn, trên đất
trải một số ca-điểm để người ngồi xuống đất, vừa làm phòng ăn cũng làm phòng
khách, phòng bếp ở một góc của sân.
Trên tường dán một số hình
A Kiện chụp ở Tây Tạng, trên đó viết mấy chữ to tướng: Triển lãm ảnh cá nhân của
A Kiện, nhà nhiếp ảnh nổi tiếng thế giới.
Tôi cười anh to gan, danh
hàm dạng nào cũng dám khoác lên người mình. Anh cười nói nằm mơ đâu có phạm
pháp.
Lúc này, anh đang nói chuyện
với một bạn nữ trên mạng tên Liên. Liên nói cô là người luyện yoga, muốn căn
phòng hướng về mặt trời có ban công có thể nhìn thấy sông, cô nói cô thích ánh
nắng. Trong lòng tôi thoáng xao động, người này và bản thân có chỗ giống nhau.
Từ nhỏ tôi đã thích những thứ ấm áp, ánh mắt của mẹ, bàn tay to bè của cha,
thân thể của Siêu, nhà bếp của Minh… Một buổi chiều ấm áp có ánh nắng rực rỡ,
thậm chí là một lời tri kỷ, đều đủ để an ủi sự hoang vu của nội tâm tôi.
Hôm Liên đến A Kiện bận việc
nhờ tôi ra ga đón cô, nói muốn mời tôi ăn cơm thuận tiện thết tiệc tẩy trần cho
Liên. Thuận tiện thết tiệc tẩy trần cho Liên? Tôi nhìn anh, chỉ dựa vào câu nói
này của anh, A Kiện là một cao thủ cua gái. Nhưng xét trọng lượng của bữa cơm tối
thịnh soạn tôi vẫn đi. Tôi dùng giấy đỏ cắt một đóa hoa sen dán trên giấy trắng,
giơ nó lên đứng ở cửa ra ga, liền thấy một cô gái áo trắng quần trắng kéo va ly
bước đến. Chỉ thấy cô tóc dài như tơ, mày thanh mảnh, mắt đen sáng, nói với giọng
trong trẻo: Hảo Hảo, cậu thật xinh đẹp!
Liên vào ở căn phòng hướng
về mặt trời có ban công thật lớn ấy. Cô không giống những du khách bình thường,
không vừa đến đã hưng phấn đi khắp nơi xem khắp nơi. Một tuần trôi qua, cô thậm
chí không bước ra khỏi sân nhỏ đó. Mỗi lần đi gặp cô, cô đều luyện yoga trên tấm
đệm ở ban công, trên chiếc ghế nhỏ bên cạnh đặt một ly nước trắng. Thân hình cô
dưới ánh nắng hoặc co hoặc duỗi, hoặc thẳng hoặc cong, áo vải mỏng manh ngược
sáng, phác họa rất rõ đường cong của cơ thể. Tôi ngắm cô, hóa ra thân thể phụ nữ
là có thể đẹp đến không hưởng khói lửa nhân gian như thế.
A Kiện thường ngồi trong
sân nhỏ, ngẩng đầu ngắm Liên mờ mờ ảo ảo trên ban công, mắt nhỏ rạng rỡ lấp
lánh. Sau đó nói với tôi: Hảo Hảo, cô ấy giống một tinh linh, đúng không?
Tôi cười anh hoa si.
Lúc đó, Dung, một cô gái học
múa khác đến từ Thành Đô ở nhà trọ của A Kiện, gác một chân đè trên bệ bếp, hai
tay bận rộn không ngừng, xắt rau, làm cơm.
Mãi đến một hôm, Liên gọi
điện thoại nói, Hảo Hảo, chúng ta ra ngoài đi dạo nhé! Đến Lhasa lâu như vậy rồi, dù sao cũng không thể
lãng phí ánh nắng này.
Thế là chúng tôi cùng đến
quán bar “Travelers”, Liên gọi sữa chua, tôi gọi bia. Chúng tôi chốc chốc còn
nâng ly cụng một cái. Tôi hỏi cô vì sao đến Lhasa, cô nói không có lý do gì muốn đến thì
đến, còn cậu?
Tớ muốn đổi chỗ bèn tùy tiện
chọn nơi này.
Lúc này, anh chàng sau
lưng Liên quay lại, khi nhìn tôi trong mắt có chút ám muội, tôi cười cười với
anh ta, mắt quyến rũ như tơ.
Liên nói, Hảo Hảo, đừng kiếm
chuyện nữa.
Những ngày này nếu không
kiếm chút chuyện để làm, còn không giống nước lọc trước mặt cậu sao, có ý nghĩa
gì chứ?
Liên nhìn tôi, vừa dùng
thìa nhỏ khuấy sữa chua bỏ đường trắng trước mặt, vừa nói với giọng êm dịu
riêng có của cô: Hảo Hảo, tớ có một cảm giác, kiếp trước đời này, cậu và tớ chắc
chắn là có duyên phận. Nhìn thấy cậu, tớ giống như nhìn thấy từng trải, nhìn thấy
dĩ vãng, nhìn thấy những năm tháng thanh xuân đau đớn ấy và những giãy giụa vô nghĩa
ấy.
Tôi trong lòng kinh ngạc,
bia trong tay đổ ra, ngẩng đầu nhìn cô bằng ánh mắt hoang mang.
Cô tiếp tục mỉm cười, dùng
ngón tay thon dài nắm lấy tay tôi, nói: Vui vẻ lên đi, cậu khiến tớ đau lòng,
trong mắt cậu có nỗi buồn tẻ và cô độc quá sâu.
Nói thật, lúc này tôi muốn
chạy trốn, vì lúc này tôi giống như một người trong suốt ngồi trước mặt Liên.
Tớ cũng từng yêu một người
đàn ông, cho rằng đó là trọn đời trọn kiếp, ngây thơ cho rằng đã nắm tay chính
là cả cuộc đời rồi, cho rằng tình yêu sẽ dài lâu như sinh mệnh. Liên tiếp tục
nói, nhưng vận mệnh tự có sắp xếp của nó, sau đó trải qua trầm luân đằng đẵng,
tớ cuối cùng học được sống yên tĩnh, học được không chống chọi với bản thân nữa,
học được điềm đạm và ung dung.
Nhưng cậu vẫn khát vọng
tình yêu, bởi vì cậu là một phụ nữ. Tôi nói.
Đúng, đó là một mộng tưởng
trong lòng mỗi người phụ nữ, nhưng nó không có liên quan với đàn ông, chỉ có
liên quan với bản thân tình yêu. Nằm mơ là có thể, nhưng không thể để giấc mơ tổn
thương người khác tổn thương chính mình.
Lúc này, anh chàng kia bước
tới nói tạm biệt và yêu cầu trao đổi danh thiếp với tôi, tôi đưa cho anh ta
danh thiếp nền đen chữ đỏ chỉ in tên và số điện thoại, nháy mắt với anh ta một
cách ám muội.
Một lúc sau, tôi nhận được
tin nhắn: Có thể cùng anh ăn bữa cơm không?
Tôi trả lời: Hơ hơ, chuyện
đó do anh quyết định.
Liên nhìn tôi, thoáng nhìn đã rõ mỉm cười. Hảo Hảo, cậu đang đùa với lửa.
Ngày tháng này sắp khiến tớ
mốc meo rồi, đến tí ánh lửa chiếu rọi một chút không tốt sao?
Lửa lớn cậu sẽ bị bỏng.
Bỏng? Liên, tớ sớm đã
không biết bị thương là cảm giác gì, người đàn ông có thể khiến tớ bị thương
còn chưa sinh ra.
Dạo phố Barkhor tựa hồ là
sở thích của tất cả “Tạng phiêu”, những ngõ hẻm cổ xưa và dòng người đi kora
không ngớt ấy luôn thu hút ánh mắt hiếu kỳ của chúng tôi. Bất kể có việc không
có việc, mỗi ngày ra phố Barkhor dạo một lúc dường như đã thành thói quen.
Tôi đang ở trong một tiệm
nhỏ ngắm những chiếc mũ Tạng làm bằng da cáo, bám lấy chủ tiệm hỏi những chiếc
mũ ấy là người nào đội. Đem mỗi loại mũ đều chụp lên đầu mình, đứng trước gương
làm mặt quỷ, thè lưỡi đùa giỡn với bản thân.
Đang chơi hăng say, đột
nhiên bên cạnh có người bỗng nắm lấy cánh tay tôi, giống như hận không thể kéo
đứt cánh tay tôi vậy. Yến Tử, vì sao em ở đây?
Mẹ ơi! Không cần quay đầu
cũng biết anh ta là ai, anh chàng Khampa mặt đen như cao bồi viễn Tây ấy.
Tôi cởi xuống cái mũ che
khuất cả mắt, quay đầu cười quyến rũ. Ê, là anh à? Anh cũng đến mua mũ?
Anh quay người nói gì đó với
hai anh chàng trẻ tuổi bên cạnh. Hai anh chàng trẻ tuổi đó nghi hoặc nhìn anh,
lại nhìn tôi một cách chán ghét, bất lực gật đầu.
Anh bèn lôi tay tôi đi ra
ngoài, xuyên qua vô số hẻm nhỏ. Suốt dọc đường anh đều nói, Yến Tử, anh rất nhớ
em; Yến Tử, anh cứ tìm em mãi. Sau đó ở một chỗ hoang phế không người hôn tôi,
thành thạo lột bỏ quần áo của tôi. Yến Tử, để anh muốn em. Yến Tử, để chúng ta ở
bên nhau. Anh không ngừng nói, không ngừng cắn môi tôi, cắn dái tai tôi. Ánh mắt
điên cuồng trong khoảnh khắc đã thắp cháy tôi. Trong hoàn cảnh rất giàu tính kịch,
khắp nơi là tường vách đổ nát, cỏ tạp mọc thành bụi. Một đôi nam nữ, tựa vào một
góc tường đất, dưới trời xanh mây trắng, trần truồng lõa lồ, thỏa thích đòi hỏi
đôi bên, giữa vùng hoang tàn này đã dấy lên gió mưa cuồng bạo.
Lần này, tôi đã biết tên
anh: Gyatso, anh nói có nghĩa là biển lớn.
Phải chăng tôi lại đang
yêu rồi, vì những ngày tiếp theo Gyatso đều dính bên người tôi. Anh tắt điện thoại
di động cả ngày bầu bạn tôi, thỉnh thoảng cũng đến cửa tiệm gần giáo đường Hồi
giáo mua ít sườn cừu về hầm củ cải. Sườn cừu Gyatso hầm đặc biệt thơm, không
dùng nồi áp suất, anh kéo ghế canh ở bên nồi, rất kiên nhẫn chờ nước sôi, lại từng
tí một vớt sạch bọt máu trên mặt, như vậy canh hầm ra trong veo rất ngon. Nói đến
thịt cừu, tôi nhớ khi ở nội địa, tôi không bao giờ ăn thịt cừu, chê nó có mùi
gây nặng, sau khi đến Tây Tạng phát hiện thịt cừu rất ngon. Đặc biệt là thịt cừu
Gyatso nấu, thịt mềm canh tươi, mỗi lần, tôi đều ăn rất nhiều, mãi đến khi bụng
tròn căng không chứa được nữa mới thôi. Gyatso luôn bảo tôi chậm tí chậm tí,
nói em thích, anh ngày ngày nấu cho em ăn. Sau đó liền hôn lên cái miệng nhẫy mỡ
của tôi, tiện thể mút sạch nước canh ở khóe miệng. Anh nói Yến Tử, chưa từng thấy
môi đẹp như em, chưa từng thấy mắt đẹp như em, chưa từng thấy mặt đẹp như em…
Thế là, tôi liền toàn thân nóng lên, sau đó nhào tới tiện thể ăn anh luôn.
Mỗi đêm gối trên cánh tay
anh đi vào giấc ngủ, buổi sáng tỉnh dậy trong nụ hôn của anh. Còn có thứ gì có
thể khiến người ta xinh đẹp hơn là tình yêu. Da dẻ tôi mỗi ngày một mịn màng,
ánh mắt tôi mỗi ngày một dịu dàng. Cả con người tôi đều vì Gyatso mà tỏa ra ánh
sáng chói mắt.
Thỉnh thoảng, tôi nhớ đến
Minh, nhớ đến chiếc nhẫn anh tặng tôi, cũng chỉ là nhơ nhớ mà thôi. Khuôn mặt của
Minh đã nhớ không rõ, tiếng nói của anh là thế nào nhỉ? Tay
của anh là thế nào nhỉ? Căn phòng của anh là thế nào nhỉ?... Nghĩ mãi nghĩ mãi,
liền biến thành khuôn mặt của Gyatso. Mặt Gyatso vuông vức, lỗ chân lông lớn,
da đen sạm, răng trăng bóng, sống mũi rất cao. Tôi thích nhất mắt của Gyatso, mắt
anh vừa tròn vừa to, giống như một cái đầm sâu, có chút u uất, luôn cảm giác
bên trong cất giấu rất nhiều tâm sự, ngắm kỹ, lại chẳng có gì cả.
Gyatso nói quê anh ở miền
Đông Tây Tạng, địa phương anh ở gọi là Jieba. Cách thị trấn huyện chỉ có ba
mươi cây số. Anh nói đó là một miền đất rất tươi đẹp, có rừng rậm có thảo
nguyên còn có núi tuyết. Bò cừu khắp nơi hoa dại đầy sườn núi. Khi anh nói câu
này, lấy xuống dây chuyền sừng trâu trên cổ mình đeo cho tôi. Yến Tử, em nên đến
đó xem xem, đó là một thế giới khác biệt với Lhasa.
Buổi tối thường tựa vào lòng anh ngắm trăng, trăng vừa tròn vừa lớn, sáng vằng vặc treo trên trời, chiếu rọi đến nỗi cả vùng nhân gian hoa đẹp trăng tròn. Tôi nhớ có lần trò chuyện với bạn trên mạng, tôi nói trăng của Lhasa rất lớn, giống như cái chậu rửa mặt. Đối phương nửa ngày không nói, sau đó đánh ra một dòng chữ: Lhasa cách trời gần, có thể mặt trăng sẽ lớn hơn chăng? Chọc đến tôi cười ha hả.
Khi có một người đàn ông để
bạn nương tựa, chiều bạn yêu bạn, phụ nữ phải chăng sẽ đặc biệt hạnh phúc? Dù
sao tôi cũng là như thế, đã yên lòng hưởng thụ tình yêu của Gyatso, chưa từng hỏi
quá khứ của anh, cũng chưa từng hỏi tương lai của anh. Quê nhà của anh ra sao?
Nhà anh có những người nào? Anh đã kết hôn chưa? Những điều này đều không quan
trọng. Điều quan trọng là, anh ở bên cạnh tôi, khiến ngày tháng của tôi trở nên
đẹp đẽ như thiên đường.
Những ngày tươi đẹp như thế qua được một tuần, Gyatso đột nhiên chẳng thấy đâu. Gọi điện thoại của anh, luôn luôn không thể nối thông. Về người đàn ông này, ngoài số điện thoại của anh, tôi gần như chẳng biết gì cả.
(Dorje Zhoigar)