Sống
và Chết là một cặp anh em sinh đôi. Chết quyến luyến không rời đối với
anh mình, Sống đi đến đâu, Chết liền theo đến đấy. Thế nhưng, Sống lại
chán ghét thằng em này của nó, tránh còn sợ không kịp. Chuyện đặc biệt
khiến Sống mất hứng là, luôn luôn vào lúc nâng ly uống tràn, Chết đột
nhiên xuất hiện, đụng ly rượu rót đầy của Sống rớt xuống đất, vỡ tan tành.
“Cái thằng oan gia này, ban đầu mẹ đã sinh tao, lại hà tất sinh mày, đã
sinh mày, lại hà tất sinh tao!” Sống tuyệt vọng gào lên.
“ Ông anh tốt ơi, đừng nói như thế. Không có em, anh há chẳng buồn tẻ?” Chết bình tĩnh hòa nhã nói.
“Mãi mãi không!”
“Nhưng anh nghĩ xem, nếu không có em cạnh tranh với anh, sự hưởng lạc
của anh có mùi vị gì? Nếu không có em diễn xuất trên cùng sân khấu, vở
hý kịch của anh há có thể đặc sắc? Nếu không có em cho anh linh cảm,
trong lòng anh làm sao tuôn ra thơ ca hay ho, trước mắt làm sao phơi bày
tranh vẽ đẹp đẽ?”
“Tao thà rằng buồn tẻ, cũng không muốn nhìn thấy mày!”
“Ông anh tốt ơi, điều này không làm được. Mẹ sợ anh cô đơn, mới dặn dò
em bầu bạn với anh. Đứa con có hiếu em đây làm sao có thể không nghe lời
mẹ?”
Thế là Sống đến trước mặt Mẹ Thiên nhiên, cầu xin mẹ đem
thằng em ác ôn đi, đừng để nó quấy rầy mình nữa. Nhưng Thiên nhiên là
một người mẹ trí tuệ, nhất quyết không nhân nhượng thói tùy hứng của con
trai. Sống đành phục tùng sắp xếp của mẹ, song hoàn toàn không lĩnh hội
được ý tốt của việc sắp xếp như thế, do đó trước sau ôm một tâm tình
oán hận bất lực đối với Chết.
(Chu Quốc Bình)
No comments:
Post a Comment