17.11.13

Chẳng mong lúc sống có biệt ly (3)

Giơ tay lên, nhón lấy một sợi dây đỏ cũ đeo ở cổ, trên dây buộc một hạt Phật châu bằng gỗ sét đánh, từ khi Ngài chào đời hạt Phật châu này đã được mẹ đeo trên cổ Ngài, xưa nay chưa rời người một khắc nào, hai mươi năm rồi, đã bị Ngài cọ sát đến sáng bóng trơn mượt. Một giỏ cơm một gáo nước cũng có nhân quả, nhận ân huệ của nàng nếu không trả vào đêm nay, Ngài không biết phải chăng cả đời này cũng không tìm được cơ hội đền đáp nàng. Trên Phật châu tinh xảo tỉ mỉ điêu khắc lời chú bằng tiếng Phạn của Không Hành Mẫu, mỗi ngày thầm tụng có thể trừ sạch phiền não, trong lòng sáng suốt. Dangsang Wangpo cười gượng với mình, rốt cuộc điều gì mới là phiền não? Chẳng lẽ chính là nàng sao? Tụng niệm kinh văn muốn trừ sạch, chính là con người đạp lửa rực mà đến, toàn thân hào quang tỏa khắp mười phương ba kiếp này sao?

Gỡ dây đỏ từ trên cổ xuống, Ngài cầm Phật châu, chầm chậm bước đến trước cửa sổ hé mở của quán cơm nhỏ, cách rất gần lại nhìn nàng một lúc, đặt Phật châu trên bệ cửa sổ, sau đó quay người rời đi.

Thuở nhỏ leo núi Nala, đứng giữa những đỉnh núi vui vẻ ca hát, có tiếng vọng vang lại rất lâu. Nhưng thật ra không chỉ tiếng hát, khi một trái tim đang đập, cũng sẽ có tiếng vọng văng vẳng vang vọng trong gió. Thiếu nữ đang cúi đầu bận rộn trong quán cơm nhỏ giống như nghe thấy âm thanh gì, ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ trống không chẳng có một ai. Nàng chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, từ trong nhà đi ra nhìn hai bên đường phố náo nhiệt, dòng người vẫn qua lại nhộn nhịp, gió đêm và ánh sao cũng giống như ngày thường, nàng nhếch môi cười với mình, không cam tâm quan sát thêm lúc nữa, trên bệ cửa sổ có vật gì lay động thu hút tầm mắt của nàng. Bước tới, nhìn thấy đó là một sợi dây đỏ mềm mại, trên dây buộc một hạt Phật châu tròn mượt đen bóng, trên Phật châu còn đọng lại hơi ấm cơ thể ấm nóng, cứ ấm đến tận đáy lòng.

Nàng dịu dàng ngắm nghía hạt Phật châu này, ngón tay cẩn thận cọ sát kinh chú tiếng Phạn bên trên, từ trên bầu trời nơi xa đột nhiên truyền lại mấy tiếng ưng kêu. Theo tiếng nhìn lên, đó là phương hướng mặt trời lặn xuống, ráng chiều của mặt trời lặn vẫn chưa hoàn toàn biến mất trên đường chân trời, chúng khảm lên cung Potala hùng vĩ một đường viền màu đỏ sẫm, nhờ ánh sáng ráng chiều lờ mờ, nàng có thể nhìn thấy bóng dáng hai con chim ưng giang cánh bay lượn. Chim ưng là hóa thân của Không Hành Mẫu, nói như vậy Bồ Tát lại ban xuống lời dặn thần linh cho nhân gian chăng? Bà đang cúi nhìn ai? Mở lối cho ai? Thưa Phật mẫu từ bi, trong trần thế có một đứa trẻ đang lắng nghe ý chỉ của người, đang chờ đợi chỉ dẫn của người, người có nhìn thấy nàng không? Nàng nắm thật chặt Phật châu trong lòng bàn tay, nhấc tay áp sát ngực. Âm thanh vừa mới nghe thấy, rõ ràng không phải là tiếng tim đập của bản thân nàng, vậy… lại là của ai?

Dòng người hối hả đi qua bên nàng, giống như một dòng sông cuồn cuộn không ngừng. Lại có mấy tiếng ưng kêu vang lên, ở đầu kia của dòng người có một người ngẩng đầu nhìn lên bầu trời như nàng. Bóng lưng Ngài cao dong dỏng, áo bào to rộng hơi cũ không vừa người lắm, nhưng vẫn không giảm khí chất cao quý. Sự dừng chân ngắn ngủi của Ngài, dường như lại rất đỗi lâu dài, dường như Ngài vừa mới trải qua kiếp nạn trở về, đang ngắm bầu trời của kiếp này phải chăng giống như trăm ngàn năm trước, cũng có mặt trời mọc mặt trăng lặn tuần hoàn không ngừng, cũng có những chòm sao trên màn trời đen kịt càng tỏ ra xán lạn. Nàng không nhận ra được cử động của mình, đợi đến khi đã đi đến sau lưng Ngài không xa, mới phát giác gang tấc là một khoảng cách ngắn dường nào. Vượt qua vai Ngài, nàng và Ngài cùng ngắm hai con chim ưng trên bầu trời dần dần bay xa dần dần mất hút. Phải chăng một ngày kia, nàng cũng có thể giống như chúng dạo chơi trong bầu trời của đại tự tại, từ đó không buồn không giận không vương vấn không trở ngại?

Mùi hương quen thuộc lại lan nơi chóp mũi, trái tim Dangsang Wangpo bỗng co thắt, Ngài quay người, bất ngờ lại nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của nàng. Trong đáy lòng đang chờ đợi ý chỉ của Bồ Tát, làm sao vừa quay người, đợi được lại là nàng?

Nàng e thẹn mỉm cười với Ngài, giơ cao bàn tay, trong lòng bàn tay trắng ngần là hạt Phật châu bằng gỗ đen nhánh: “Đây là của anh phải không, anh đã để quên trên bệ cửa sổ.”

Ngài cụp mắt, vị Phật sống trên pháp hội long trọng trang nghiêm hơn cũng có thể tự tại uy nghi, trước sóng mắt sáng trong này, lại có một khắc không dám nhìn thẳng: “Không, là tôi để ở đó… đã ăn bánh điểm tâm của em, cái này… tặng cho em…”

Nàng cười lắc đầu: “Không cần, đó là tặng cho anh mà.”

Ngài cũng cười: “Em tặng tôi bánh, tôi tặng em Phật châu, tôi không cự tuyệt em, cũng xin đừng từ chối tôi, được không?” Nụ cười trên mặt nàng biến thành một đóa hoa nở rộ, nàng từ từ thu tay về, lại từ từ gật đầu với Ngài. Ngài vừa muốn nói gì đó, đã thấy sau lưng nàng có mấy gã người Khampa uống rượu say đang vung dao cong chém giết lẫn nhau, đối với những gã trai vạm vỡ dũng mãnh này, đây là chuyện thường ngày như cơm bữa, nhưng lòng Ngài bỗng nhiên lo lắng hoảng sợ, sải một bước về phía nàng, đồng thời hai cánh tay cũng theo phản ứng bản năng ôm lấy bờ vai nàng, nửa dìu nửa ôm nàng né vào dưới hiên nhà bên đường để tránh, thoát khỏi mấy mũi dao sáng loáng kia, mãi đến khi tiếng hò hét chém giết đã xa, mới lòng còn phập phồng thở ra một hơi dài, mới ý thức được cử động của mình có chút đường đột.

Cúi đầu nhìn xuống, nàng đang co ro trong lòng Ngài, ánh trăng ánh sao rơi vào mắt nàng, lại lấp la lấp lánh tỏa ra. Đánh nhau trên phố Barkhor nhìn mãi quen mắt, những người đi đường vẫn qua lại hoặc nhanh hoặc chậm, chẳng ai chú ý đến một đôi trẻ tuổi đang nhẹ ôm nhau dưới hiên nhà bên đường. Ngài ngẩn ngơ nhìn mắt nàng, đột nhiên buông tay ra lùi về sau hai bước dài. Nàng cũng hơi ngại ngùng, dựa lưng vào tường cúi thấp đầu, châu san hô đeo trên tai lúc lắc thành một đóa hoa đỏ. Hô hấp của Ngài có chút dồn dập không dễ bị người bên cạnh phát giác, lòng bàn tay bàn chân toát mồ hôi, Ngài vội vã gật đầu, giống như là đang trốn tránh điều gì quay người, sải bước đi về phương hướng đã rời khỏi.

Nụ cười trên mặt nàng thoắt tan biến, theo Ngài bước lên trước vài bước, bàn tay nắm Phật châu hơi chìa về phía Ngài: “Em tên là Dawa Dolma, anh tên là gì?”

Ngài dừng lại, không quay đầu.

“Anh… Ngày mai còn đến không…”

Ngài cắn chặt răng hít sâu một hơi, không trả lời nàng, đi nhanh mấy bước rồi rẽ vào một con hẻm nhỏ hẹp.

Nàng sững sờ một thoáng, chạy đuổi theo, đứng ở đầu hẻm nhìn vào trong, Ngài sớm đã chẳng thấy hình bóng. Thiếu nữ xinh đẹp đi mấy bước vào trong hẻm, hai tay chắp lại nắm Phật châu trong lòng bàn tay, ngóng về phía trước thật lâu. Không xa sau lưng chính là phố Barkhor ồn áo náo nhiệt, chẳng ai nhìn vào con hẻm hẹp này, nàng cứ đứng như thế, cứ đứng mãi đến khi mặt trăng chênh chếch leo lên bầu trời đêm. Ánh trăng sáng vằng vặc từ giữa mái nhà hai bên hẻm hẹp chiếu xuống, chiếu ngay trên người nàng.

Một giọt nước mắt khởi hành từ thuở xa xưa, quét sạch chông gai rạch toạc thời gian không gian, cuối cùng tìm được đôi mắt thuần khiết nhất. Nước mắt rưng rưng bờ mi nàng, nàng thận trọng thấp giọng lẩm bẩm: “Ngày mai có bánh tsampa và bánh bơ em làm… Anh sẽ đến chứ…”

Gió đêm nghe được tiếng khóc thầm của nàng, bất chợt thổi mạnh hơn, nhưng nàng mải khóc, không nhìn thấy một tà áo hơi phơ phất nơi góc tối đầu hẻm. Trái tim Dangsang Wangpo đang gào thét, Tsangyang Gyatso lại chỉ có thể trầm mặc một cách nhút nhát nấp sâu hơn một chút vào xó góc đã chẳng thể lùi thêm nữa.

Nàng ngóng nhìn bao lâu, Ngài cũng ngóng nhìn nàng bấy lâu, lâu đến thịt nát xương tan.


(Dạ Dao)

No comments:

Post a Comment