Từ trong cửa bên không ai chú ý của cung Potala, đi ra hai Lạt Ma mình
mặc áo đỏ, một cao một thấp, một lớn một bé. Ở góc ngoặt kín đáo của con
hẻm, Tiểu Lạt Ma Dorje lấy quần áo thường dân đã giấu sẵn trong người
ra, cùng Phật sống, à không, cùng người anh em Dangsang Wangpo mỗi người
thay một bộ, lại ưỡn thẳng lưng, cười hì hì sánh vai đi về
nơi náo nhiệt nhất của phố Barkhor. Nhóc Dorje không phải lần đầu tiên
đến đây chơi, nó thuộc cửa thuộc nẻo đi xuyên qua con hẻm, nhảy nhảy
nhót nhót, suốt dọc đường đều không ngừng nghỉ. Cái miệng nhỏ của nó
càng lách chách không ngừng, kể ra hết tất cả những chuyện ly kỳ thú vị
như thật như giả, thấy biểu cảm kinh ngạc không ngừng biến ảo trên mặt
Dangsang Wangpo, nhóc Dorje cười đến đau cả bụng.
Đã đến giờ cơm tối, hai người đã dạo chơi suốt cả buổi chiều đến quán
cơm mà Dorje nhắc tới. Nhưng họ chỉ có suông một thân vui vẻ, trong tay
lại chẳng có nhiều tiền. Dorje địa vị thấp kém, chút tiền mà nó tích góp
rất lâu, chỉ chẳng qua đủ cho một mình nó ăn một cây dồi huyết, thêm
một miếng bánh tsampa nhỏ. Hiện tại Phật sống ở bên cạnh, nó làm sao có
thể lo ăn một mình? Nhưng nhìn thấy thức ăn ngon gần ngay bên miệng lại
ăn không được, nước bọt trong miệng tiết ra nhiều đến nỗi không kịp nuốt
xuống. Dangsang Wangpo cười lắc lắc đầu: “Ta không ăn, em ăn đi.”
Dorje lắc đầu lia lịa: “Ngài ăn Ngài ăn, em lần sau vẫn có thể đến ăn nữa.”
Trên mặt Ngài có chút u buồn, cuộc sống lâu nay không có tự do, đã
khiến Ngài quên mất trên đời còn có một thứ là tiền bạc, đúng ra Ngài có
thể khiến đứa bé này có một buổi chiều càng vui vẻ. Nhẹ nhàng thở hắt
một hơi, Ngài mỉm cười kiên trì đẩy tay Dorje về: “Ta không đói.”
Một chiếc khay đồng tinh xảo xuất hiện trước mặt hai người, trên khay
đặt ngay ngắn từng miếng từng miếng bánh bơ và bánh tsampa, trong mùi
thơm nức mũi, một thanh âm êm ái mang mấy phần thẹn thùng, vang lên bên
tai hai người: “Cho nè, hai người cùng ăn đi.” Dorje thoạt đầu kinh
ngạc, tiếp theo mừng rỡ vượt quá mong đợi dang hai tay, bê lấy khay đồng
trút thức ăn ngon ra. Người tặng đồ cho họ là một thiếu nữ mười lăm
mười sáu tuổi, nàng thân hình nhỏ nhắn, lại cúi đầu, Dangsang Wangpo cao
dong dỏng chỉ có thể nhìn thấy mái tóc đen nhánh và châu cài san hô mật
lạp đẹp đẽ trên tóc của nàng.
Trút điểm tâm ra xong,
nàng tay bê khay đồng rời khỏi nhanh chân như lúc đến, bím tóc dài dài
đung đưa, chiếc eo thon thon lắc lư, nhóc Dorje cười khanh khách gọi với
theo: “Cảm ơn chị!”
Nàng dừng bước, quay người lại, hướng về
phía họ mỉm cười lắc đầu, chuỗi dây chuyền đeo trên cổ theo động tác
quay người bay lên rồi lại rớt xuống trước bầu ngực non nớt của nàng.
Mặt trời đang lặn xuống phía tây vừa khéo lặn xuống sau lưng nàng, góc
váy của nàng bay bay, ngược sáng, cũng ngược gió, phảng phất đứng giữa
một đám lửa cháy rực. Trên khuôn mặt xinh đẹp ấy là nụ cười trầm tĩnh
nhất, phù hoa nhốn nháo trước mặt nàng hoàn toàn không tồn tại, chỉ còn
lại âm thanh khi nàng chớp mắt, đó là âm thanh vỗ cánh của chim ưng bay
cao nhất trên bầu trời, bị gió thổi, xa xa bay vào trong tai Ngài.
Cõi trần mênh mang mười phương vô cực, Ngài chân trần đi một mình chốn
vách núi hiểm trở, lại không cẩn thận một bước ngã vào chiến trường lửa
đỏ bừng bừng thiêu đốt.
Lưỡi lửa liếm da thịt, trái tim bị
nướng cháy xém đập thình thịch, kinh văn nhớ kỹ trong lòng thuở nhỏ biến
thành dấu ấn in trên linh hồn, lâu ngày chưa thể lành lặn, vào một khắc
này bỗng nhiên đau nhói. Không Hành Mẫu thân như cô gái trẻ mười sáu
tuổi, một mặt hai tay, eo nhỏ yểu điệu, cổ đeo dây chuyền xương người,
dùng đóa hoa chuông nhỏ làm trang sức, chân phải lơ lửng giữa trời, chân
trái đạp lên tòa sen với vầng mặt trời, phía sau có lửa Ban Nhược…
Thì ra đây chính là đáp án sao? Cái nhìn chăm chú trong quãng thời gian
dài đằng đẵng ấy, kỳ thực là một sự chỉ dẫn từ bi chăng? Đưa Ngài đi
qua ngàn dặm đường, từ dưới núi Nala đi đến thành Lhasa, lại từ cung
Potala đi đến phố Barkhor, khi đêm dài dằng dặc đến, trước khi Ngài có
thể nhìn thấy con đường duy nhất thoát khỏi sống chết, khi trong lòng
Dangsang Wangpo vẫn sót lại một tia ấm áp cuối cùng, rốt cuộc trong đám
lửa tà dương có thể thiêu cả thế giới thành tro bụi này, đã nhìn thấy nụ
cười vừa lóe đã tắt bên môi nàng?
Vị Phật sống trẻ tuổi
lặng lẽ đứng nghiêm, cách một quãng tiếng người xôn xao cùng thiếu nữ
nhìn nhau hồi lâu. Trên những tảng băng kiên cố ngỡ rằng mãi mãi sẽ
không tan chảy kia trong đáy lòng Ngài, đã nứt ra khe hở sâu hoắm, giống
như cả ngọn núi Hymalaya đều đang rung chuyển, tầng băng và đá núi đúc
thành một khối tan rã. Chấn động kịch liệt đem đến đau đớn càng kịch
liệt, tay Ngài xuôi trong tay áo trong chốc lát nắm chặt, trên khuôn mặt
hướng về nàng lại nhẹ nhàng trỗi lên một nụ cười còn dịu dàng hơn đóa
hoa bà la vàng Thích Ca Mâu Ni cầm giữa ngón tay. Trong nụ cười, linh
hồn của Ngài hướng về nàng cúi lạy thật thấp, toàn bộ thể xác và tinh
thần đều rạp mình giữa bụi trần của nhân thế, vui mừng hớn hở vì đáp án
đột ngột này.
Từ phố Barkhor nhìn về phía tây, nơi mặt trời
chiều chìm xuống, vừa khéo là cung Potala nguy nga nơi xa. Tia sáng trên
bầu trời biến thành ảm đạm, từng cánh cửa sổ lần lượt thắp sáng. Dorje
dẫn Phật sống đi đường tắt đến ngoài cửa bên mà họ vừa mới bước ra ở mé
đông cung Potala, vẫn như cũ tìm một góc vắng vẻ, lấy y phục Lạt Ma ra
chuẩn bị thay. Dorje vội vàng mặc xong áo sư, gấp gáp bước tới giúp Phật
sống chỉnh lại trang phục, Dangsang Wangpo trong lòng vị Phật sống trẻ
tuổi đã chiến thắng Tsangyang Gyatso, Ngài lùi về sau một bước, mỉm cười
nói với Dorje: “Em về trước đi, ta còn có chút việc.” Dorje chớp chớp
đôi mắt to: “Thưa Phật sống…” Dangsang Wangpo dựng ngón trỏ trên môi, ra
dấu im lặng, Ngài cười an ủi chú nhóc đang căng thẳng: “Không sao, ta
biết đường, một lát sẽ trở về.” Nói xong, không đợi tiểu Lạt Ma lên
tiếng ngăn cản, Ngài liền quay người sải bước chạy vào trong màn đêm.
Phố Barkhor về đêm náo nhiệt hơn ban ngày rất nhiều, đứng trên con
đường tăm tối ngoài quán cơm nhỏ, Ngài thở dốc chạy đến đây, vừa nhìn đã
thấy nàng đang bận rộn. Bất kể ở trong hoàn cảnh nào, cũng bất kể trên
người mặc y phục gì, lúc này đang làm việc gì, trông nàng đều rực rỡ,
hào quang tỏa ra từ khắp người nàng còn ngời sáng hơn ngọn lửa ngùn
ngụt.
Đột nhiên phát hiện, đứng trên con đường huyên náo
này cũng giống như đứng trong Phật đường của cung Potala, thứ thuộc về
Ngài mãi mãi đều là những nơi tăm tối nhất, quay lưng lại với sáng sủa
quá lâu, tia sáng ấm áp đã biến thành món đồ xa xỉ khó mong đạt được.
Ngắm nàng mỹ lệ một cách tự nhiên trong ánh đèn, Ngài nghiến chặt răng
lùi về sau một bước, cúi đầu, vặn hỏi bản thân chuyện này là thế nào.
Dạo chơi một buổi chiều đã làm trái giới luật từng thề phải tuân thủ,
nhưng sao Ngài vẫn lại đứng ở đây? Chỉ là vì lại nhìn nàng một thoáng từ
xa xa như thế này ư? Sau khi đã tu tập Phật pháp nhiều năm, Ngài cho
rằng bản thân đã có thể đạt đến cảnh giới thản nhiên không ham muốn
không trói buộc, nhưng đến hiện tại mới biết mấy chữ này khó ngàn lần
vạn lần so với trong tưởng tượng. Lại lùi một bước, quay đầu nhìn về
phương hướng của cung Potala. Cứ xem là giấc mộng này vẫn chưa tỉnh
thôi, thể xác của Ngài vẫn đang ngủ vùi trong một gian Phật đường nơi
ấy, chờ đợi linh hồn rong chơi quay về.
(Dạ Dao)
No comments:
Post a Comment