Số phận giống như cái bóng của một người, ai có thể thoát khỏi cái bóng của mình cơ chứ?
Thế nhưng, một ngày nọ, một kẻ lưu lạc thật sự không thể chịu đựng số
phận của mình, bèn đến miếu thần, cầu xin thần cho phép hắn và người
khác trao đổi số phận. Thần nói: “Nếu con có thể tìm được một người hoàn
toàn hài lòng với số phận của mình, con hãy trao đổi với người đó.”
Theo chỉ thị của thần, kẻ lưu lạc lên đường đi tìm. Hắn đi khắp các
thành phố và thôn quê, nhưng lại chẳng tìm được một người hoàn toàn hài
lòng với số phận của mình. Tất cả những người hắn gặp, chỉ cần vừa nói
đến số phận, ai nấy đều lắc đầu than thở, mở miệng oán trách. Thậm chí
những vương công quý tộc, quan lại phú hào, nhân sĩ nổi tiếng kia, số
phận của họ dường như khiến người hâm mộ, nhưng bản thân họ không hề hài
lòng. Trên thực tế, người đời thật ra chỉ nhìn thấy cảnh sắc trên mặt
dòng sông số phận của họ, rất nhiều u ám trắc trở dưới đáy chỉ có bản
thân họ biết.
Kẻ lưu lạc cuối cùng chẳng tìm được ai có thể
trao đổi số phận với hắn. Mãi đến ngày nay, hắn vẫn kéo lê cái bóng của
mình lưu lạc khắp nơi.
(Chu Quốc Bình)
No comments:
Post a Comment