12.11.13

Nguyệt Đường Ký (13)

Thấm thoắt xuân đến, sau ba tháng đầu mang thai, thân thể và tình cảm Trùng Quang dần dần ổn định. Cô về nông trường ở, sớm đã cai thuốc lá, không còn đụng đến rượu mạnh, phiền muộn lắng xuống, đồng thời cũng triệt để lánh mặt, không gặp người ngoài, không làm việc nữa. Cô và Thanh Hựu cùng trồng chuối, tú cầu châu Âu, thục quỳ, dành dành, thanh trúc. Cùng anh quây hàng rào, dựng giàn dây leo. Thanh Hựu dạy cô cách dựng giàn nho, bứng trồng cây con và cắt cành tưới nước cho cây. Cô trồng các cây thuốc như hoắc hương, bạc hà, tam thất, ở bờ tường trồng hoa khiên ngưu, phụng tiên, hoa hướng dương, là những hoa cỏ gia đình mà thuở nhỏ cô có ấn tượng sâu sắc. Sáng sớm, hái nụ hoa màu lục chớm nở trên cành hoa kim ngân, gom lại, để Thanh Hựu ngâm nước uống, hái rau tươi trong vườn rau, chuẩn bị cơm nước. Buổi tối anh xong việc trở về, cùng anh tản bộ, ngắm ráng chiều nơi chân trời, xoa bóp vai lưng cho anh, chăm sóc anh từng ly từng tý.

Cô vẫn giống như lúc mới quen anh, đôi mắt luôn lặng lẽ chăm chú dõi theo dáng hình của anh. Người đàn ông cao lớn rắn rỏi này, dáng anh đi đường, dáng anh nói chuyện, dáng anh làm việc. Tất cả trong mắt cô đều thật thỏa đáng. Dường như con người này đến với thế gian này, thân thể của anh, nội tâm của anh, là vì cô mà sinh ra.

Tìm được một người đàn ông ôn hậu thuần lương, cùng anh chung giường chung gối, đồng cam cộng khổ, sinh con đẻ cái, bách niên giai lão. Người phụ nữ dù có thể gắng sức đạt đến ngôi cao lạnh lẽo hoa lệ, nhưng đem lại cho cô bình yên, rốt cuộc vẫn là sinh một đứa con cho người đàn ông mình yêu. Chính là bản tính tự nhiên giản dị như thế. Hợp lý phải đạo. Trùng Quang cảm thấy có thể nhìn rõ bản thân, hạ thấp bản thân như vậy, đối với người vẫn quen tự ý thức cực kỳ cao đạo như cô, ngược lại là một thu hoạch. Người đàn ông này xứng đáng để gửi gắm. Anh có thể chăm sóc cô và con của họ, anh có khả năng cho họ nương tựa. Có một sinh mệnh mới thuần khiết tươi sáng, bầu bạn cuộc sống dần dần già đi của anh, tăng thêm thú vui và trách nhiệm đối với trần thế, thì có gì không tốt. Cô mang thai đứa con này, vô cùng an tâm.

Cô nói với anh, cô sẽ dành một khoảng thời gian cho con và gia đình. Đương nhiên, sau đó vẫn phải làm việc. Cô cảm thấy mình trước giờ chẳng phải là người nội trợ điển hình. Sau này cũng không phải. Cô được ban ơn, trong lòng có nguyện vọng, thực hiện những nguyện vọng ấy. Muốn gì, có nấy. Đó là vì cô luôn tuân thủ và kiên trì chỉ dẫn của đạo, nội tâm phục tùng cung kính. Cô nên vì người khác cống hiến nhiều hơn.

Mùa xuân này, cô nhìn thấy những bông hoa nhấp nhô như sóng nước cuộn đến. Tường vi đầu tường, cành lá sum suê, nụ hoa chi chít. Màu sắc có ba loại: hồng phấn, trắng, hồng đậm. Khi cô dậy sớm, mở cửa sổ nhà vệ sinh, chuẩn bị rửa mặt chải đầu, nhìn thấy chúng trong một đêm lác đác hé nở, như một lời hẹn ước. Với tay ra, ngắt một đóa, nhụy hoa màu vàng thẳng đứng, cánh hoa nho nhỏ trùng điệp. Chải đầu xong, dùng kẹp tóc gắn hoa lên một bên búi tóc. Mùa xuân này, tóc của Trùng Quang do mang thai đặc biệt đen mượt óng ả. Những sợi tóc trong lúc cô ngủ ban đêm cũng vẫn sinh trưởng. Giống như thai nhi yên tĩnh trong bụng cô. Cô ngắm tường vi, cảm thấy đứa con có lẽ là một bé gái. Thanh Hựu nói sau khi mang thai cô đẹp hơn trước.

Cây ăn quả trồng trong vườn hoa như anh đào, hạnh, lê, đào… đều đã kết thành những trái nhỏ xanh non, ẩn nấp giữa cành cây. Rau non sinh trưởng trong vườn rau. Đinh hương màu trắng từng khóm từng khóm nở rộ, có hương thơm cay nồng. Cúc dại màu vàng nhiều nhất, một vạt lớn miên man trên bãi cỏ, còn có tử vân anh màu tím, bồ công anh bạt ngàn. Chó lông vàng thích hoa, đạp trên bãi cỏ hít ngửi bốn phía. Tử đằng đầy giàn nở tưng bừng, từng chuỗi từng chuỗi hoa tím mặc ý leo cao, sau khi khô héo, tro tàn màu trắng rắc đầy mặt đất. Bên đường chỗ nào cũng thấy diên vĩ màu tím nở dày đặc chi chít. Sau khi diên vĩ nở tàn, thược dược bắt đầu nở, hoa đỏ đóa lớn thập phần kiều diễm.

Đầu xuân, có ngọc lan. Sau đó là anh đào, hoa đào, rồi hải đường. Đến mùa hè, sẽ có hoa nhài và ngọc trâm màu trắng, tử vi, dâm bụt, dâu, đầy ao hoa sen. Một năm nay, Trùng Quang nhìn thấy rất nhiều cây cối, hoa trái cô thấy không thể đếm xuể. Cô mang đứa con trong mình, ngắm măng non nhú ra chóp nhọn từ đất bùn, trái non ẩn nấp dưới phiến lá hình bàn tay của cây vả, chồi non phớt hồng thơm dịu của cây hương thung, cá con hoạt bát bơi lượn và chép gấm to béo sặc sỡ trong ao. Tất cả sự vật đang sinh trưởng, non nớt, phồn thịnh. Thân thể cô cũng đang cảm nhận sức sống bồng bột như thế. Thân thể ngày càng nặng nề, do đó có vẻ đặc biệt trầm tĩnh và thản nhiên. Nó và đất đai sinh sôi thai nghén, thuộc cùng một tính chất. Nó vốn dĩ phải như thế.

Cô nghĩ một ngày nào đó cô sẽ kể cho con nghe những câu chuyện đầy màu sắc thần thánh và khiến người ta kinh ngạc trong cuốn sách cô đã đọc về địa lý và tự nhiên. Chẳng hạn một trong những quần đảo mà Sinbad từng đến, ông nhìn thấy vô số hoa hồng, có đủ các màu đỏ, vàng, lam, trắng, ông bỏ một ít hoa hồng màu lam vào trong áo khoác, áo bắt lửa, thiêu cháy tất cả hoa hồng, nhưng chiếc áo lại bình yên vô sự. Công dụng của những hoa hồng này rất lớn, không ai có thể đem chúng từ trong vườn hoa này ra ngoài… Còn có thể cùng con đọc ngạn ngữ nghề nông: “Tam nguyệt hôn. Tham tinh tịch. Hạnh hoa thịnh. Tang diệp bạch. Hà xạ giác. Kham dạ tác. Lê tinh một. Thủy sinh cốt”. Hoặc: “Cao sơn hữu nhai. Lâm mộc hữu chi. Ưu lai vô phương. Nhân mạc chi tri. Nhân sinh như ký. Đa ưu hà vi. Kim ngã bất lạc. Túy nguyệt như trì…” Đọc thơ cổ là việc vui thú. Có lẽ lúc con còn nhỏ, cô đã có thể cõng con cùng đi du lịch. Cô sẽ tự tay thêu chim non và bông hoa lên váy của bé gái, giống như mẹ cô đã từng thêu cho cô.

Thanh Hựu hỏi Trùng Quang: Em có đặt tên cho con chưa? Trùng Quang nói: Gọi là Nguyệt Đường. Trong vườn hoa có hai cây tây phủ hải đường, Thanh Hựu trồng năm ngoái, năm nay nở đầy những đóa hoa phấn trắng trùng trùng điệp điệp, miên man như ráng mây, hương thơm ngào ngạt. “Nguyệt thượng hải đường” là tên một làn điệu của từ, nhưng vì nó đẹp, Trùng Quang vừa đọc đã nhớ. Cô ngồi nhàn nhã trong sân vườn buổi tối mát rượi, ngắm vầng trăng tròn vành vạnh treo cao, cây hoa óng ánh, ánh trăng chiếu rọi lên những bông hoa và lá cây khuất tối, nhấp nháy tỏa ra ánh sáng li ti như vẩy cá. Con mèo trắng lưu lạc nhẹ nhàng chạy ra từ rừng trúc, như con thoi xuyên qua sân nhà. Ếch trong ao sen kêu ộp oạp, trên lá sen màu lục lăn tăn giọt nước long lanh. Trùng Quang nhẹ nhàng đặt tay trên bụng, đứa con đang sôi nổi chơi đùa cựa quậy trong cơ thể cô. Giờ phút đó cô và con là một.

Đúng vậy. Mọi sự tốt đẹp bình thường trên đời, cũng chính là như thế.

HẾT 
 
(An Ni Bảo Bối)

No comments:

Post a Comment