Một người đàn ông có thể một mình sống cuộc sống độc thân hơn mười
năm không? Vấn đề tâm lý và sinh lý nên giải quyết ra sao? Dùng niềm tin
nội tâm nào chèo chống cuộc sống cô độc của mình?
Dọc
đường Trùng Quang đều quan sát Thanh Hựu. Anh hé lộ năng lượng trên
người từng chút một, không hùng hổ, nhưng quả thực mỗi lần xuất kích đều
mạnh mẽ. Đường đi chùa rất xa, anh chuyên tâm lái xe, không nề vất vả.
Anh cũng mở nhạc trong xe, nhưng mua CD của đoàn hợp xướng nhi đồng, hát
những bài hát cũ thập niên năm sáu mươi. Tiếng ca trong trẻo của trẻ em
vang vọng trong xe, âm nhạc anh thích là loại hình này, sạch sẽ thuần
phác. Đích xác như thế.
Mắt cô thủy chung chú ý thân
hình cao lớn rắn rỏi của anh. Dáng đi đường, dáng nói chuyện, dáng làm
việc của anh. Tất cả đều thỏa đáng. Mang theo một thùng lớn trái cây và
trà tặng các sư trong chùa. Tự mình ra tay, đích thân làm mọi việc,
khiêng chuyển đồ đạc. Là một người đàn ông cần cù, thích động tay làm
việc. Ăn cơm trong trai đường nhà chùa, rất mực cung kính, chuyên tâm.
Ở
trong chùa họ nói chuyện rất ít, vì nơi ấy rất yên tĩnh, anh nhắn tin
cho cô, hỏi cô ăn cơm chay có quen không, buổi học sáng mai năm giờ đã
bắt đầu, nếu cô cảm thấy mệt thì không cần đi nghe, buổi tối phải nghỉ
ngơi thật tốt vân vân, hết sức tỉ mỉ chu đáo. Quế Hưng và cô ở chung một
phòng, dường như vẫn đang chờ cô bày tỏ thái độ. Trùng Quang đối chiếu
sự việc phát sinh trước sau, lấy lại tinh thần, biết sự việc đại khái là
thế nào. Cô tâm ý đã định, nói với Quế Hưng: Thanh Hựu rất tốt.
Quế
Hưng nói: Em thật sự cũng nhận thấy như thế à? Trùng Quang, chị và chị
Lan hy vọng hai em có thể ở bên nhau. Kỳ thực bao nhiêu năm nay, luôn có
rất nhiều cô gái theo đuổi cậu ấy, cậu ấy đều không chấp nhận. Cậu ấy
thực sự là một người đàn ông kiêu ngạo, ai cũng không thể đoán được tiêu
chuẩn trong lòng cậu ấy. Bọn chị lúc bắt đầu cũng chỉ là muốn thuận
theo tự nhiên.
Trùng Quang hỏi: Lần đó đi hội đọc kinh
là các chị sắp xếp phải không? Quế Hưng đáp: Phải, trước đó căn bản
không dám nói với em, sợ em phản cảm đối với phương thức này, thế thì
sau đó chuyện gì cũng chẳng nói được nữa. Sau lần gặp mặt đó, cậu ấy đi
Vân Nam, thường điện thoại cho chị, bàn bạc với chị nên làm sao tiếp cận
em. Cậu ấy không quen theo đuổi con gái, không phải là người chủ động
đối với tình cảm.
Trùng Quang nói: Thì ra ba người đều
biết, chỉ có mình em như người trong trống. Quế Hưng nói: Em tính cách
nhạy cảm, hồ đồ một chút không phải càng tự nhiên sao? Trùng Quang hỏi:
Hội đọc kinh lần đó, em chẳng trang điểm, tâm thần bất định, không để ý
đến ai, anh ấy lại chấm em ư? Quế Hưng nói: Em nói gì vậy, Trùng Quang,
em giống như châu báu hiếm có, Thanh Hựu cũng thế, điều kỳ lạ là hai
người đều chẳng có lòng tin đối với bản thân. Cậu ấy ở Vân Nam điện
thoại cho chị, suýt nữa đã muốn biết khó rút lui, nói dù chỉ có thể làm
bạn với em cũng đã hết sức mãn nguyện. Cậu ấy cảm thấy em rất tốt, chỉ
sợ cao không với tới.
Trùng Quang ngồi ở bên giường,
nhìn đôi chân trần của mình, nói rõ ràng: Không, em rất thích anh ấy.
Anh ấy là một người đàn ông tốt, đáng được người khác tốt với anh ấy.
Chiều
hôm sau, về đến Bắc Kinh, đưa chị Lan và Quế Hưng về nhà, khi trong xe
lại chỉ còn lại Thanh Hựu và Trùng Quang, đã gần mười một giờ đêm. Thanh
Hựu lái xe đường dài, có vẻ mệt mỏi, nhưng anh hỏi: Trùng Quang em có
mệt không? Chúng ta đi ăn chút đồ. Cô biết anh còn muốn nán lại với cô
một lúc, có lẽ anh cần xác nhận câu trả lời anh nghe được từ chỗ Quế
Hưng. Cô nói: Được ạ. Thế là anh lái xe đến quán cà phê họ ăn cơm lần
đầu, quán này mở cửa đến hai giờ sáng.
Lần thứ hai trở
về chỗ cũ. Tình huống đã khác trước. Thanh Hựu làm quản lý kinh doanh
nhiều năm, trình tự tiến hành quả quyết mà hữu hiệu, thời gian ngắn
ngủi, anh còn đi công tác mất bảy ngày, nhưng thận trọng từng bước, toàn
bộ đều sắp xếp thỏa đáng, không lãng phí chút thời gian nào. Anh gọi
canh nóng cho cô, đề nghị cô nên bổ sung một ít thành phần nước và muối,
thần sắc của anh hơi thấp thỏm, tựa hồ không biết nên mở đầu thế nào.
Trùng Quang biết lúc này nên đến lượt cô bước ra. Chỉ có cô là người vẫn
đứng ở chỗ tối.
Cô nhìn vào mắt anh, nói: Quế Hưng đã
nói hết với em rồi. Anh nói: Trùng Quang, anh rất muốn chăm sóc em.
Trùng Quang đáp: Em biết. Chỉ là em muốn lập tức kết hôn, em không có
hơi sức nói chuyện yêu đương nữa, đây là lời thật lòng của em.
Anh
ngắm gương mặt cô, lời cô dường như có chút vượt khỏi dự liệu của anh,
anh vốn đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, muốn cùng cô xây dựng quan hệ ổn
định, đương nhiên cuối cùng cũng phải kết hôn. Thông thường đề nghị kết
hôn, dù sao cũng nên do người nam đưa ra. Cô là người anh xác định chấp
nhận. Cô quả nhiên không giống bất cứ cô gái nào khác. Trái tim quả
quyết mạo hiểm cấp tiến, ẩn giấu dưới vẻ ngoài đạm bạc bình tĩnh của cô.
Anh nói: Nếu em muốn kết hôn ngay bây giờ, đương nhiên anh cũng rất bằng lòng. Tất cả do em quyết định.
(An Ni Bảo Bối)
No comments:
Post a Comment